vitcoiyeu

New Member
BMNNCH- Ch 6: 2 (2.6) het chuong 6

...

Sợ đụng phải tất cả quá khứ của mình, Đào tìm cách lảng câu hỏi. Cô nghĩ “Mình vừa nói chàng, mình có hai căn nhà, chưa nói căn kia ở đâu, nhưng cũng không thể nói chỗ đó. Biết làm sao giờ.” Long thăm dò, Đào cũng khó lảng tránh, cô nói thoáng:



- Căn nhà kia là nhà cũ của cha mẹ, các anh, nay cha mẹ không còn, dùng để cho thuê. Một số người nhà em cũng đi khắp nơi, thỉnh thoảng họ lại ghé về.

Ngập ngừng một lát, Đào lại hỏi:

- Anh còn ở chơi đây lâu không?

- Cũng chưa biết được, lâu hay mau tùy công việc, có thể anh phải về nay mai. Long trả lời, anh liếc ngay vào mắt Đào xem cô có nảy sinh suy nghĩ gì không.

Long thấy mắt Đào hơi nheo lại, cô ngẫm nghĩ, một thoáng buồn hiện nhanh trên khuôn mặt, cô vội nói:

- Anh là ai? Người từ đâu đến? Tại sao tình cảm ta lại đến quá nhanh như vầy? Em không thể hiểu được.

Long quay hẳn sang phía cô mà nói, hai tay anh đưa lên cầm lấy vai nàng:

- Đó là thứ bất ngờ của tình cảm, anh cũng không ngờ nổi ta đang đi đến đâu? Chỉ vài ngày qua, anh như trải qua những gì mà năm bảy năm chờ đợi, điều anh chưa bao giờ biết.

- Anh sống ở Phúc An, còn quê quán xa xôi, từ Tây Bắc. Ông nội anh vừa đến Phúc An lập nghề rồi đến cha anh, và thế hệ tiếp theo là anh cũng đang ở tại Phúc An.

Đào cũng tha thiết nói thêm:

- Còn em, em cứ tưởng nó sẽ không bao giờ đến nữa? Từ thời (gian) cha mẹ, em vừa gắn bó ở cái vùng miền núi biên giới này rồi.

Long trấn tĩnh nàng, anh hỏi:

- Đây thực sự là chuyện gì? Tại sao em lại sống ở một nơi như vầy, vắng người, sao em lại sống tách ly như vậy?

Mặt Đào càng thêm chán nản, cô gượng gạo nói:

- Hoàn cảnh buộc em phải như vậy? Khi anh về lại nhà, anh có còn nhớ nơi này không?

Long cười nhạt nói:

- Sao em lại nói nghe thật xa xôi quá, chúng ta chỉ cách nhau có một tỉnh Thẩm Xuyến chính giữa thôi, rất gần. Cái khó là, nếu vì trả cảnh, công chuyện mỗi người mỗi khác mà ta không thể hòa hợp, đó mới là xa cách lớn nhất. Anh chưa biết ở lại đây bao lâu?

Rồi Long buông xuôi hai tay khỏi vai Đào, ngoảnh mặt nhìn dòng nước đang chảy mà nói tiếp:

- Nếu như, nếu như … em có thể ra khỏi …? À, à không, không … không phải chuyện đó! – Long vừa định nói rồi thôi.

Đào thắc mắc hỏi anh chuyện gì:

- Chuyện gì? Hay anh đang nghĩ đến chuyện gì khác làm dính bận anh?

Long nói:

- Không, không, chỉ có công chuyện thôi, anh chưa dính bận với ai?

Đào mỉm cười, nhưng không thật sự vui, cô vẫn chưa hình dung ra điều diệu kỳ gì sẽ hóa giải tất cả ưu tư mấy ngày qua. Nàng hỏi đùa lại anh:

- Anh đẹp trai, lại sống nơi đô thị, vậy mà chưa có cô nào vừa ý anh à?

Long hơi nói dối, thực ra cũng có phần nói thật, vì chuyện tình cảm không phải đơn giản như có tình cảm hay không.

- Có quen bạn thôi! Hai ba năm qua, mải lo cho công việc, anh chưa nghĩ đến chuyện gia đình, mà đời trai chỉ mới 30 tuổi, thực sự còn trẻ để suy nghĩ đến chuyện gia đình.

Bất chợt Long nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi:

- Đến khi anh phải về, không gặp em nữa, em sẽ làm gì ở đây?

Đào chần chừ câu hỏi, cô trả lời:

- Em vẫn như vậy!

Long đề nghị:

- Sao em không đi đâu thật xa! Ở đây tất cả chuyện còn nhiều phức tạp chưa biết hết!

Đào như hiểu ra chuyện gì, cô quay mặt đi nhìn vào trong rừng, cô lại hỏi:

- Sao anh nói vậy, khi anh đi rồi, anh có còn quay lại không?

- Có chứ! – Anh sẽ quay lại. – Long nói

- Anh mà không quay lại đây … - Đào đang nói dở, Long nói chen vào “Em sẽ bỏ đi yêu người khác chứ gì?”. Nghe được điều này, cô quay lại nhìn anh nói “Em sẽ không yêu người khác, nhưng có thể anh sẽ không còn gặp em nữa?

- Sao vậy em? – Long lại hỏi

- Không, nhất định anh sẽ quay lại! – Long trả lời nàng luôn.



Vừa nói xong, Long nhìn mắt Đào, Đào cũng đang nhìn anh. Anh bướt sát lại phía nàng, ghé đầu đặt một nụ hôn lên môi nàng. Cả hai ôm hôn nhau thật lâu, thắm thiết. Trong đầu Long hồi tưởng lại cảnh giấc mơ gần đây khi anh thấy ôm hôn cô gái trong giấc mộng, một cô gái gần tương tự mà cũng không tương tự Đào lắm, nhưng anh quả quyết rằng đó là hình ảnh thi vị hóa của con người nàng trong giấc mơ của mình. Đứng ôm hôn được ít lâu, nắng vừa lên chiếu nóng rát vào mặt họ. Đào khẽ đẩy anh ra, nắm tay anh chạy về phía bóng râm bên bờ suối. Cả hai lại ngồi dưới bóng cây, mắt nhìn mắt, anh nắm tay nàng rồi từ từ đỡ nàng nằm xuống, anh nằm bên cạnh nàng, tay anh lần lần đưa lên cổ áo tháo nút áo, mở lớp áo bên trên váy, Long hôn nhẹ đôi chút quanh ngực nàng, được một lát anh mới tháo tiếp áo ngực. Long thấy nàng mặc một chiếc nịt ngực mỏng kiểu thổ cẩm thắt dây qua cổ, anh cởi nó ra, dưới bóng râm, lần đầu anh nhìn thấy ngực nàng thật đẹp, khác với hôm nọ khi trời tối trong nhà nàng, hôm nay anh mới thấy da nàng trắng ngần, bụng và phần eo to vừa săn chắc. Anh ôm hôn, rồi đưa tay trái lên vuốt ve bên vú phải, Đào nhắm lim dim mắt, cô hơi ưỡn lên, cô đưa một tay khẽ ghì vai anh, tay kia nắm chặt vào bàn tay đang chạm ngực mình. Được một lúc, cô nhổm dậy, đưa tay cởi nốt chiếc yếm và cởi áo trên, cô còn cởi áo anh, Long gỡ áo sơ mi ra để sang một bên. Lúc này Long gỡ tiếp quần áo nàng, anh thật sự nhìn nàng trần truồng dưới tay mình. Long hôn khắp người nàng trong phút chốc.



Chẳng may thay, từ một cây gần đó trên cao, con A Xuân đang ngồi vắt vẻo và chứng kiến cảnh hai người ân ái. Nó biến đi một lúc thì âm thầm quay trở lại, nó tìm khắp nơi trong cánh rừng cuối cùng phát hiện ra đôi trai gái đứng nói chuyện ở một đoạn sau của thác. A Xuân cười nhạo nói “Hừ, hừ, chị Mẫn Châu quả tài tình, chị nghi cô nàng có tình nhân, mải lo ân ái mà quên chuyện nhà. Không ngờ chính hôm nay mình bắt quả tang cô ả đang thỏa cơn dục vọng tại đây! Mà quái thật, trước giờ cô ta chưa bao giờ nhiệt tình trong chuyện ân ái như vậy cả, dù là phục vụ cho chị hay ngủ với các đại ca? Chị Mẫn Châu, cũng ưu ái nó quá, không bao giờ chị để nó ăn nằm với bọn đệ tử, chỉ khổ thân ta và các bạn kia, phải phục vụ bọn đàn em của các đại ca, bọn chúng sao đông mà cực kỳ háo sắc dâm đãng. Đào! Phen này mi qua mặt cả chị, mi sẽ biết tay! Ah, ah, ah!”.



Hình như nghe tiếng ai nói vọng trong đầu, Đào giật mình lo sợ, cô đang lim dim mắt trong cơn mê khi Long hôn chân cô, cô mở mắt linh cảm điều gì. Cô cảm giác khó chịu, hai chiếc răng nanh trong miệng khẽ nhú lên, cô vừa hiểu chuyện gì, cô không kiểm soát được bản thân, khuôn mặt cô đang lòi hai chiếc răng nanh ra, cô vội đưa tay che miệng. Đẩy đầu Long nhẹ lên, cô che miệng làm bộ nói “Anh, hay cả hai ta xuống tắm thác đi!”. “Ừ” – Long trả lời. Đào đứng dậy trần truồng đi xuống thác trước, cô bước vội vào dòng nước ngâm đến tận ngang ngực. Long tháo nốt quần dài và giày, anh cũng trần truồng lội xuống nước, đi lại gần nàng. Cô quay lưng lại phía anh, tay vẫn che ngang mặt. Long không hiểu gì vội hỏi “Em sao vậy?”. Đào nói “Em muốn anh gãi lưng, tắm cho em đi”. Long à một tiếng cười rồi kỳ cọ lưng cho nàng, anh cũng tắm cho anh chút ít. Rồi từ từ Long tiến sát bắt đầu quan hệ, nàng không nói gì khẽ ưỡn ra phía sau hiểu ý, anh từ từ cử động, tay di động, khi thì ôm eo, khi thì đưa lên vuốt ve hai vú. Đào vẫn quay lưng về phía Long, tay che ngang miệng sợ Long thấy bốn cái răng nanh mới nhú lên. Cô thấy khoan khoái quá, nhưng vẫn giữ tay ngang miệng che lại. Khi cơn khoái lạc vừa qua, Đào vẫn chưa thấy hết, cô lại quay sang ôm ghì lấy vai anh, ngả đầu trên vai anh lấy tay che miệng. Long vẫn không biết chuyện gì, hai người lại làm tình tiếp lần nữa ở tư thế như chàng đang đỡ nàng trên hông, hai chân nàng siết chặt vào hông anh, anh hơi mất đà nên đi gần lại bờ đá, tựa lưng nàng vào bờ đá. Khi dứt cơn khoái lạc, cả hai ôm nhau lên bờ, anh lấy áo anh và áo nàng lau người cho nhau, trải quần áo ra đất cả hai ôm nhau nằm thiếp đi.

***





 

Norbert

New Member
hi moi nguoi

le noel vua qua, nam moi sap den, tam trang vui buon loan xa qua, minh cung không biet viet. vai hom cung ban 1 so viec kiem tien. không dam dung vao truyen.

nay moi viet lai tiep. moi nguoi doc vui nhe.

happy new y e a r t o o!

Dung



 

toiyeusexvasex

New Member
BMNNCH - CH 7: 1 (1.1)

..



CHƯƠNG VII



1- Tình cảm lâu năm đến lúc nảy nở, quen người mới, chàng lòng càng rối bời

Tình địch gặp tình địch, chưa ngã ngũ kẻ thắng người thua, đặc vụ bất tín nhiệm



Đợi cho đến lúc hai người chàng và nàng ngủ say, A Xuân mới phóng từ trên cây xuống, nó rón rén đi lại gần, vẫn thấy anh chàng đang ôm nàng trong giấc ngủ, chiếc quần và vài đống lá khô được gom lại thành một manh chiếu vừa đủ cho hai tấm lưng, áo sơ mi, áo khoác và áo của nàng dùng làm khăn lau đầu cho hai người xong phủ hờ khắp người để giữ ấm, vừa khô quăn queo, trong vòng tay, họ càng cảm nhận thêm tình ấm áp, cả hai trần truồng, nằm thò chân ra khỏi lớp áo mỏng phủ ngang người. A Xuân vừa tiến rất sát họ, nghi ngờ xem một trong hai có tỉnh giấc hay không, nó nhặt một cành cây nhỏ khẽ ném lại chỗ hai người nằm, không thấy gì nó mới yên tâm lại gần chỗ quần của Long lục lọi một số thứ. Nãy giờ quan sát, nó thấy Long tháo giày ra để một bên và khéo léo cất bóp da, mấy thứ khác trong túi và cả súng dưới một cành cây. Tuy nhiên, đứng chần chừ, A Xuân không khỏi nghĩ thầm “Chà, chà! Tên thanh niên này có thân thể cũng khá hấp dẫn, hắn tuy là người thời (gian) này, ít luyện binh đao, nhưng trông ra dáng võ nghệ, thân thể đẹp quá, hãy trông đôi chân trần dài, săn chắc của hắn kìa! Chao ôi! Hấp dẫn, còn chân cô nàng cũng trắng thon săn ghê thật. Chà! Đúng là con mã đẹp tầm con mã đẹp.” Rồi A Xuân khẽ đến chỗ Long giấu giày, một số vật dụng trong túi và súng. Nó rút ra xem một số thứ, nó mở ví ra lấy một số giấy tờ đọc và bàng hoàng khi nhận ra tên thanh niên kia là một cảnh sát mật (an ninh) khi vừa nhìn thấy chiếc mề-đai của ngành cảnh sát. “Úi chà, hắn là đặc vụ, mà “đặc vụ” nghĩa là gì nhỉ? Khó hiểu nghề nghề hắn quá, nhưng xem hình đây, trông như cảnh vệ thời (gian) xưa, nhất định hắn làm chuyện trong lực lượng an ninh, rồi xem nào tên Trần Hoàng Long, đến từ Phúc An.” Rồi nó ngẩn ngơ suy nghĩ “Sao một tên đặc vụ lại bỏ nhà đi chơi lang thang, rồi lại cặp bồ với con Đào nửa người nửa yêu quái này. Có điều gì đáng chú ý? Ối cha! Khó hiểu, nhức đầu thật!” làm động tác đưa tay bó trán suy tư. A Xuân xốc vài thứ còn nằm bên dưới, nó lấy được một khẩu súng, vội nghĩ “Thứ này là loại súng cầm tay thời (gian) này đây, xưa kia, nó to bằng cột nhà, còn loại của quân triều đình thì dài như cây chổi, làm gì có cây nào ngắn như cây này! À, biết đâu ta giấu thứ này về cho chị Mẫn Châu thế nào cũng nghĩ ra cách với tên này!” A Xuân vội giắt khẩu súng Colt loại mới của Long vào trong tay áo, nó lại với lấy một chiếc hộp đen nhỏ có đèn nhấp nháy – vốn là chiếc remote điều khiển từ xa cho chiếc Honda thông minh của Long, trông không khác kiểu của xe dân chơi nhưng đặc chế có nhiều chức năng, nó khẽ reo lên “Ôi, hay quá, đèn chạy vòng vòng đẹp quá, đây là cái hộp đèn gì sao đẹp ghê! Ta thử nhấn những cái nút này xem sao!”. Nói chưa dứt, A Xuân vừa bấm loạn xạ nhiều nút trên cái remote, A Xuân lại khẽ im lặng, ngồi hẳn ra phía sau mải bấm vì thấy có nhiều đèn chạy qua lại.



Chiếc Razor của Long đang đậu cách đó không xa, trước cửa căn nhà, nó nhận tín hiệu, thật tình cờ con yêu quái vừa nhấn nút khởi động xe trở lại, chiếc xe tự mở khóa và khởi động máy tại chỗ. Đèn chớp liên hồi lúc tắt lúc bật theo các tín hiệu từ chiếc remote, thiết bị trên xe hoạt động kiểm tra tất cả thứ. Vô tình, con yêu quái nhấn nút làm sao đặt lệnh “Tìm chủ nhân”, đây là một thứ lệnh đặc biệt thiết kế cho xe chuyên dụng trong quân sự, khi người điều khiển xe rời khỏi xe đi tác chiến ở cách xa chiếc xe giả dụ có bị trọng thương không thể tiếp tục trở lại có thể yêu cầu xe tự đi tìm chủ nhân của nó hay đi tìm chủ nhân của chiếc xe khác để chuyển thông điệp cầu cứu. Chiếc xe nhận được tín hiệu cấp cứu “Tìm chủ nhân” lập tức rú ga một hồi để tăng công suất điện, nó bắt đầu hạ dần một chiếc bánh phụ bên chống, tự nâng xe lên, đứng trên ba bánh, khớp lái bằng tay quay tại cổ xe bắt đầu hoạt động, tự bẻ lái theo hệ thống dò dường có camera ẩn ở gầm xe khởi động phát hiện chỗ nào có chướng ngại hay hố sâu, xe sẽ tìm cách tránh hay đi vòng qua. Chỉ sau khoảng 3 phút đồng hồ, xe vừa đi vào chế độ tự vận hành, nó vẫn chạy máy mạnh để hoạt động trong chế độ này, thiết bị dò dường phát hiện remote của người điều khiển nằm cách xa đó chừng 600m, nó đi vào phía sau nhà tắm và cũng tìm được lối đi nhỏ len lỏi vào trong rừng. Khi gởi đi lệnh “Tìm chủ nhân” từ remote, hệ thống xe sẽ tự hoạt động độc lập và không nhận tiếp tín hiệu nào từ remote nữa, do vậy con yêu quái lúc này không biết nó vẫn ngồi bấm bấm. Một lúc sau đột nhiên từ từ nó nghe thấy có tiếng động gầm gầm rất đều từ phía xa đang đến gần. Nó giật mình sợ tên thanh niên và cô Đào sẽ tỉnh dậy thấy nó tại đây. A Xuân sợ quá liền vứt vội chiếc remote xuống đất và nhảy lên cây biến mất.



Một lúc sau, chiếc xe vẫn gầm gừ lúc thì đi lùi, lúc đi tiến, lúc tránh bên trái, lúc quẹo bên trái tìm đường đến nơi có chiếc remote. Long vẫn không hay, nhưng anh dần dần nghe được tiếng ù ù của động cơ quanh đây, anh vội mở mắt nhìn, thấy nàng vẫn ôm anh trong vòng tay. Hơi ấm của hai người lan tỏa cho nhau. Sau cơn ân ái, cả hai mệt mỏi, suối nước ấm thiên nhiên từ trong vách đá ngấm vào da thịt càng làm cho họ thấy muốn ngủ say sưa. Chiếc xe vừa đến gần chỗ anh, khi còn cách chiếc remote chừng chục mét, nó nhá đèn và kêu tiếng “bíp bíp bíp” vài tiếng. Long giật mình ngồi dậy, anh gỡ áo ra đắp cho nàng, giật mình thấy mình trần truồng liền kéo che đậy lại. Anh gọi nàng:



- Em, em … ta phải dậy thôi!

- Có chuyện gì rồi!

Đào cũng dụi mắt, tay vừa kéo áo lại che thân mình, cô hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Có ai đó đến gần chúng ta? – Long nói

- Ai? Sao anh biết?

Long chỉ vào chiếc xe, nói với Đào:

- Em nhìn kìa, chiếc xe nó tự đến đây tìm anh!

- Ôi! Lạ thật! Sao nó có thể đến đây, nó nằm trước nhà em mà!

- Đúng vậy, chỉ có ai đó vừa nghịch với cái điều khiển từ xa nên xe mới chạy đến đây, xe nó không thể tự động mà đến đây! – Long nói, hai mắt trố ra ngạc nhiên giải thích cho nàng.

- Vậy, anh và em mặc quần áo vào nhanh đi, xem là ai vừa ở quanh đây.

Hai người lúi húi đỡ nhau, đưa quần áo mặc lại gọn gàng trong phút chốc. Long đi lại chỗ cành cây gỡ ra để tìm các vật dụng cá nhân, anh ngạc nhiên khi thấy chúng bị xê dịch, anh lẩm bẩm:

- Súng! Ai vừa lấy súng!

Đào vừa mặc quần áo xong, cũng lo ngại quay lại phía Long hỏi:

- Anh nói sao! Súng vừa mất rồi ư?

- Đúng vậy, anh để tất cả dưới này, giờ không thấy súng, để xem nào …!

Long lại kiểm tra lại chỗ này, anh thấy ví bị dở ra, trước và giấy tờ còn nguyên không mất nhưng có dấu hiệu bị kéo ra xem. Anh cất ví lại vào trong túi, nhặt cả một số vật dụng khác, cả điện thoại bỏ lại vào túi, Long nói:

- Có kẻ vừa theo dõi lúc ta ngủ. Chúng lấy súng, lục lọi, nhưng lấy làm lạ là hắn cầm súng nhưng không sát hại chúng ta.

- Sao! Vậy là ai? Anh có mâu thuẫn với ai ở đây không?

- Không hề có! Anh chỉ mới đến đây chưa được một tuần, còn không có ai tại đây biết anh, làm sao có kẻ thù địch với anh tại đây? À … còn cái … cái remote! – Vừa nói, Long lại cho tay vào túi lục lọi, anh đi quanh chỗ đó tìm, thấy nó nằm trước đầu chiếc xe, là nơi xe vừa dừng lại.



Long nhặt remote lên cầm trên tay, Đào bây giờ mới hỏi anh:

- Anh nói sao, chuyện chiếc xe lại chạy đến đây!

Long cười và nói:

- Đây là kỹ thuật tiên tiến đưa vào trong xe, thật ra nó là thiết bị điện tử thôi, nhưng khi ở chiếc remote này nhấn nút gởi lệnh cho xe, ra hiệu nó đi tìm mình, nó sẽ tự hoạt động và chạy đến đây, em nhìn kìa, lúc này nó có ba bánh làm sao đổ được nên có thể chạy như xe hơi. Nó chỉ đi đến nơi để cái remote này, chứ không phải là xe tự động lái ngoài đường.

- Àh, em hiểu rồi, nó tương tự một chú ngựa chiến ngày xưa quá, khi ta huýt sáo thì nó chạy lại chỗ chủ nhân.

- Đúng vậy, có điều đây là con ngựa bằng sắt, vô tri vô giác, nó không thể vui cũng như không biết buồn cho chủ nhân đâu! Một cỗ máy mà!

- Hay thật, con người bây giờ tài giỏi quá!

- À, có lẽ em ở vùng núi non hẻo lánh này quá lâu, nên chưa bao giờ biết được thế giới bên ngoài vừa đi đến đâu! Công nghệ vừa thay đổi tất cả thứ, trên thành phố giờ máy móc làm thay con người rất nhiều, nhiều nơi vừa đưa robot vào phục vụ con người …



Đào tần ngần lắng nghe mà cũng không hiểu thêm nhiều về ích lợi mà Long nói ra. Ắt hẳn cô vừa sống tách ly với xã hội quá lâu, cô chỉ học đến cấp hai là nghỉ học, và tất cả chuyện đến, Đào không hề rời khỏi khu vực này vừa nhiều năm. Đang mải đăm chiêu, cô bất ngờ khi Long hỏi:

- Em đoán kẻ lạ mặt đến đây là ai? Có phải lại một trong các cô sơn nữ ở đây.

- Anh nói sao?

- Anh nói có cô sơn nữ nào như lúc nãy theo dõi anh, vừa đến đây lúc ta ngủ, vì súng của anh mất rồi, mà chúng ta không hề bị họ làm hại.

- Anh tìm lại xem …!



Long nhìn quanh một lần nữa, bằng kinh nghiệm trinh sát, anh hiểu và trả lời ngay

- Em thấy không, súng anh để chung với ví và mấy thứ nữa, các thứ vừa tìm lại, remote bị ném đằng kia, chiếc xe chạy lại đây, còn khẩu súng không còn, thì tìm làm gì nữa, nếu ai đó giấu quanh đây anh cũng không thể mất cả buổi để lục từng bụi rậm, nhánh cây tại đây tìm súng.

- Anh chắc không!

- Chắc chứ, anh vừa để vào sao lại không nhớ!

- Và một rõ hơn nữa, kẻ này không phải là đàn ông, và có vẻ không phải là dân trộm cướp, mà chỉ vì tò mò thôi! Vì hắn không lấy tiền, giấy tờ của anh trong ví, mà cũng không lấy cắp chiếc xe, trừ khi hắn không biết lái loại xe này.

- Vậy hắn lấy súng anh!? Súng đó có thể bán được không? – Đào ngạc nhiên hỏi anh

Long trấn tĩnh, anh nói nhỏ nhẹ với nàng:

- Mọi chuyện ở đấy! Súng bán không bao nhiêu tiền, lại rắc rối, sao hắn không lấy ngay trước trong ví … anh e ngại nó lấy đi làm chuyện gì nguy hiểm hơn.

Đào cũng lo âu hỏi anh:

- Làm gì, hắn sẽ giết ai đó bằng súng này hay sao? Anh nói cây súng đó của bác anh mà? Chắc anh đang lo cho bác ấy, rồi lại chuyện mất súng mà không có lý do nói rõ cho bác. Em … em thật không hiểu nổi chuyện này?

Long cũng hơi mất kiên nhẫn, anh nói:

- Em đừng hỏi chuyện khẩu súng đó ở đâu ra nữa! Mọi chuyện là có người lấy khẩu súng giấu đâu đó trong rừng hay là mang đi chỗ khác. Nếu hắn dùng nó để làm hại tất cả người … thì, thì, thì – Long đang cố gắng giải thích, anh không thể nói rõ theo kiểu logic vụ án được, vì anh đang giấu nàng chuyện anh là đặc vụ.



“Tít, tít, tít” chuông từ chiếc máy điện thoại nhỏ trong túi quần anh reo. Long lại móc nó ra thật nhanh, anh thất thần khi thấy tên người gọi đến là Lan. “Thôi chết dở! Cô nàng sao dai hoi quá! Mình vừa nói tối về sẽ điện thoại cô ta, giờ chưa tối mà cô nàng lại gọi mình trước. Đang có Đào ở đây, làm sao giờ?” Long thầm nhủ, vẻ mặt trốn tránh, Đào nãy giờ vừa quan sát toàn bộ chuyện này, cô linh cảm rằng Long đang giấu cô chuyện gì về tình cảm, nàng hiểu vội trả lời anh “Anh nghe điện thoại đi! Ai gọi đến đấy!”. “À không, … đây là, đây là một đồng nghiệp!” Long chối quanh co, “Đồng nghiệp, sao anh không nói!”. Long đành phải trả lời điện thoại, anh bấm máy còn nghe rõ tiếng ai đang nói với vào máy anh “Sếp Lan ơi, điện thoại cho người yêu hả? Chàng nào? Có phải chàng trinh sát không? Bao giờ chị cho anh ra mắt bọn em đây? Áh, áh …”, ngay sau tiếng cười khúc khích Long lại nghe giọng Lan đang vô tình nói mà không hay anh đang nghe cô nàng “Thôi nào các cô, để yên tớ còn kiểm soát xem chàng ta đi đâu, tớ vừa quyết định rồi từ giờ trở đi sẽ không cho anh chàng này bay nhảy nữa …”. Long vừa nghe thì ngạc nhiên, trố mắt lên, anh lén nhìn Đào đang nhìn anh, anh khẽ lẩm bẩm một tiếng thầm nghĩ “Ối trời, phen này cô ta bắt đầu siết vòng kiểm soát đây, chết, dù sao cũng tìm hiểu nhau gần ba năm rồi!”.

- Alô, anh à, em Lan đây!

- Lan à, sao em điện thoại sớm thế! Anh vừa nói tối về khách sạn anh sẽ điện cho em! Giờ vừa xong chuyện đâu!

- Thế à, tại em tự nhiên thấy nôn nao không hiểu giờ này anh ở đâu, lo mới điện thôi, chẳng lẽ anh lại bực mình chuyện này, ta vừa quen nhau ba năm rồi, có phải mới quen đâu. Trước đây, em cũng ít điện hỏi thăm anh, giờ thì nhiều lên chứ có gì.

- À không, ý anh không phải thế. Anh còn chưa xong việc, vẫn đang bề bộn công chuyện đây. Anh đang đứng cạnh mấy người, thôi để tối về được không!

- Thật không, anh giải quyết công chuyện từ trưa đến giờ chưa xong, nãy anh bảo anh đang ở gần đối phương nào đấy. Xong chưa?

- Công chuyện … à, dài dòng phức tạp lắm. Anh đang bận chút, lát về không được sao?

- Thôi, tạm bỏ qua, nhớ tối nhé! Em đợi đấy!

- Ừ, nhớ, nhớ chứ …!



Long vừa trả lời xong, thấy mặt Đào sịu mặt, lại đỏ bừng, lúc lại hơi tím tái. Long hiểu Đào vừa cảm nhận được giọng điệu trong câu chuyện của anh với người nào, có vẻ trên mức bình thường, như vậy nàng đang cảm nhận anh nói dối nàng.



Nghe anh nói, bây giờ Đào vừa dần dần đoán ra sự tình, cô vội nói với anh:

- À, thôi, em hiểu rồi, anh nên trở về sớm đi, đúng là có kẻ đang rình rập anh đấy!

- Có lẽ vậy! Còn em thì sao? Em không sợ ai ở đây cũng chú ý em hả?

- Đừng lo cho em, anh hãy tranh thủ về trước đi, chuyện bắt đầu rắc rối!

- Đào, em có giận anh chuyện gì không?

- Thôi, đừng nói nữa, ta không có nhiều thời (gian) gian đâu, anh phải tránh khỏi đây, thời (gian) gian sau hãy lại gặp em, anh phải thận trọng đấy, em cảm giác có chuyện gì không tốt.

- Vậy hay quá, em lo cho anh quá, để anh về, gặp em sau.



Buổi chia tay của họ lặng lẽ, tẻ nhạt bên thác nước, trên trời trăng vừa ló rạng hình chữ liềm nhỏ. Long xốc lại quần áo, anh lấy xe chạy mon men ra khỏi rừng. Đào mải đứng nhìn Long, cô bắt đầu cảm nhận có chuyện gì hỗn độn như cuộc đời cô sắp sang trang mới mà cũng như sắp chấm dứt.

***







 

satada8x

New Member
BMNNCH- Ch 7: 1 (1.2)

...

***

Cuối cùng, Long cũng về đến khách sạn mệt nhoài, trong lòng bực bội một chuyện vừa không may vừa khó hiểu là kẻ nào vừa chơi khăm lấy mất súng của anh. Công chuyện còn phía trước, phải nói là chưa đến lúc dùng súng chứ không phải không cần dùng, giờ đây anh đánh mất súng với một lý do vô vị, Long mải nghĩ “Mình sơ hở ngủ quên mà đánh mất súng, ai vừa giấu súng mình để làm chuyện gì, hay chúng định tống trước tống tình mình, Đào nói quanh khu rừng đó chỉ có một số người dân tộc, còn cô gái mình đuổi theo là ai? Phải rồi, không lẽ lúc Đào gọi mình, cô ta vừa bỏ đi và nhìn trộm mình cất súng, rồi lúc mình ngủ, cô ả quay lại … thôi chết, có thể cô ta vừa thấy mình ôm hôn nàng cả chiều nay, chà, chà!”



Buổi chiều lửng lờ trời nửa tối nửa sáng. Bầu trời về phía biên giới núi non bao phủ tối mịt. Chỉ còn hướng phía Nam trời còn hơi sáng. Long loay hoay trong suy nghĩ, anh vừa chạy vào cất xe và lên lạiphòng chốngkhách sạn. Nhưng bóng tối trong cănphòng chốngnhỏ im ắng vừa làm anh sợ, sợ cái im lặng trong đó, anh lại ra thang máy lên tầng thượng. Trên cao, anh có thể hướng nhìn về phía xa tít nơi hướng đến sân bay nhỏ của tỉnh Long Hà, là một tỉnh miền núi hẻo lánh, nên không có sân bay cỡ lớn, chỉ có một sân bay cho các bay cơ hạng nhỏ chở từ 5-7 hành khách bay các tuyến từ Long Hà đến trung tâm thành phố Phúc An và các tỉnh kế cận. Một đốm sáng vừa lóe lên vọt lên phía bầu trời như trái pháo sáng rồi nhỏ dần, nhỏ dần đến mất hút. Đó là chuyến khởi hành tại sân bay Long Ha Spaceship Airport. Long đứng một lúc lại thấy từ xa có một đốm sáng trên bầu trời rồi hạ xuống tận chân trời, lại một chiếc tiểu bay thuyền nữa đưa khách đến. Đứng nhìn ngắm những cảnh tàu đến đi trong lòng suy tư, Long không biết sẽ giải trình với cấp trên lý do mất súng. Trong đầu Long lại loáng thoáng những hiểu biết về lịch sử ngành hàng không nước này. Khi xã hội đến giai đoạn phát triển vượt bậc, chuyện đi lại trên không trở nên dễ dàng, ngoài các loại máy bay phản lực và cánh quạt, trực thăng lên thẳng, con người vừa áp dụng tàu bay thuyền không trọng lực vào lĩnh vực hàng không dân dụng. Tại những thành phố lớn, khi đường sá không thể nở rộng lớn thêm một đoạn nào trong khi vấn nạn kẹt xe, và số lượng xe xuất hiện ngày một đông, đến mức chỉ tìm chỗ đậu cho chúng không thôi vừa khó, thì chuyện cho chúng lưu thông trên đường phố là chuyện đang đi vào bế tắc, ngoài ra trên đầu người dân, trong lòng đất vừa có tàu điện ngầm, chạy quanh co, nơi dành cho xây hầm cho các nhà để xe ngày càng hiếm. Ý tưởng Air-taxi vừa thành hiện thực khi công nghệ hàng không phát minh ra loại tiểu bay thuyền không trọng lực được đem vào thực tế. Hãy tưởng tượng, khối sắt đó như một quả bóng bay trôi nổi giữa trời, chỉ cần một lực đẩy nhẹ phía đuôi và bánh lái là đống sắt đó có thể phóng đi như bay trên bầu trời, nhẹ nhàng, ít tốn sân bãi, đường băng, và có thể dừng lại hay khởi động từ bất kỳ nơi nào miễn là có đủ diện tích to cỡ hơn một chiếc xe tải để cho tiểu bay thuyền đáp xuống. Và trên trời giờ đây cũng chia tuyến giao thông quy ước hệt như dưới mặt đất. Những khu đông dân cư, nhà cao tầng, vẫn có những trạm giao thông điều khiển tự động cho lưu thông air-taxi trên trời. Tuy nhiên, ở nông thôn, cơ sở vật chất còn thiếu so với thành phố, dịch vụ Air-taxi không phổ biến, thay vào đó là áp dụng Air-taxi thành phương tiện chuyên chở sang trọng nhanh chóng liên tỉnh. Giật mình nghĩ lại chuyện bản thân, Long thấy oái oăm, sao cứ lúc rơi vào tình thế khó xử những chuyện khác anh lại có thể suy nghĩ tường tận minh mẫn, còn chuyện chính anh vẫn chưa có ý kiến gì “Mình sẽ nói là đánh rơi mất súng với cấp trên. Không, nói dối thế không hay, một đặc vụ chuyên nghề mà bảo đánh rơi súng thì còn ra gì nữa. Hay là bảo bị trấn lột mất súng, cũng không thể, cấp trên vừa nhắc nhở mình không tham gia đụng độ trong thời (gian) gian chờ nghỉ phép. Hay là, hay là … chỉ còn một cách, là phải đi tìm mua một khẩu súng quèn của bọn xã hội đen, phá xong vụ án này về tính sau, còn hơn là khai trước mất súng cho thêm rắc rối lại bị khiển trách, ừ cũng tạm được huhm huhm huhm!”



***

Tại vănphòng chốngcông ty, Lan vẫn chưa hết giờ làm. Cô ngồi ở vị trí bàn chính giữa phòng, mà khuôn mặt buồn tẻ. Cảm giác yêu đang dâng lên, với linh cảm nhạy bén của một nữ quản lý, khi yêu cô cũng sắc sảo không kém. Không có lời nhưng giọng điệu của Long trên điện thoại hôm nay làm cô nghi ngờ, quả đúng không sai, ngày mà cô quyết định sẽ tiến một bước quan trọng trong chuyện tình cảm của mình với anh cũng là lúc anh đang say tình mới. Khi Lan mất tập trung, quơ tay với chiếc bút qua lại trên màn hình, một nhân viên chơi thân với cô đi lại nói:

- Lan, tao thấy mày từ lúc điện thoại cho anh chàng kia đến giờ cứ như mất hồn ấy! Có chuyện gì không?

- Thật không! – Lan trả lời

- Còn phải nói! Mấy đứa kia nãy giờ nó thấy hết mà không dám nói. Mày là sếp mà làm thế bọn nó bắt chước theo, lỡ quý này mà tụt doanh số bán thì có phải e sợ không? Đến quý sau lại chạy vắt chân lên cổ mà bán …

- Mày vừa thấy thế! Tao cũng không giấu, sao tao cứ lo làm sao đấy …

- Thôi được, tạm hoãn ít phút, ra phía hành lang chỗ máy nước giải khát rồi nói. Mày nhớ khắp nơi có camera, thỉnh thoảng cấp trên cũng xem qua các băng ghi hình trong ngày.

- Ừ nhỉ, ra ngoài thôi!



Cả hai đi ra ngoài hành lang, chỗ để máy pha nước giải khát. Lan và Ngọc Anh đều cùng một bộ đồng phục vét, váy ngang gối, Lan là sếp nên màu áo quần có sậm hơn. Đến nơi, cả hai lấy ly bấm nước.

- Thế chuyện gì? – Ngọc Anh hỏi

- Tao linh cảm anh chàng kia đi đâu mà nghe có vẻ “diễn kịch” lắm – Lan trả lời

- Thế mày có hỏi anh ta đi đâu không?

- Không, nhưng anh chàng cứ kêu là đang bận, đang làm nhiệm vụ, rồi thì đang gặp đối phương, nguy hiểm …

- Mày! Trinh sát đi chiến đấu thì phải thế, lỡ anh ta đang vào nhiệm vụ nguy hiểm thật thì sao?

- Tao không quá quắt như mày nghĩ, lúc đầu thì tao tin, nhưng từ trưa cho đến chiều, điện lại, anh ta vẫn cứ bảo đang ở gần đối phương rất nguy hiểm. Chẳng nhẽ, đuổi bắt ai mà đuổi bắt mấy tiếng đồng hồ không biết mệt! Mà tao nghe cái điệu anh chàng chối điều gì. Tao nghe qua điện thoại thấy tiếng thác nước, chim hót, rất thơ mộng cứ như đang dẫn con nào đi dạo không chừng. – Lan nói một tràng, dừng lại nghỉ lấy hơi, mặt bừng lên vì ghen.

- Mày điện cả hai lần, anh ta đều nói thế à?

- Ừ, lời lẽ y hệt nhau!

- Thôi chết có thể chàng ta gặp con nào rối! Nhưng bao lâu rồi mày không điện cho cậu ta.

- Cũng gần hai tuần, trước đó tao vẫn điện, anh ta còn ân cần lắm mà, làm tao thấy sướng quá, tính chuyện không để cho chàng ta tự do nữa. Thế mà chỉ vừa hai tuần, vừa đi đâu mất, lời lẽ thì khác hẳn.

- Thế mày tính sao Lan?

- Tao cũng đang rối tung lên, mày còn hỏi!

- Chẳng nhẽ mày để cho chàng của mày cứ nhơn nhởn vui vẻ bên con nào, rồi đến lúc về thì mày trắng tay nghe rõ chưa, trắng tay đấy, ba năm vun đắp!

- Hừ, ghớm thật, con đàn bà nào chỉ trong thoáng chốc vừa làm gã này chết mê chết mệt! Tức quá, khi đi bên tao, gã này cũng có vẻ chân tình lắm mà – Lan cảm giác nóng hừng hực, cô uống lia lịa nhiều hớp nước cam lạnh, rồi lại đẩy cái ly vào vòi nhấn lấy thêm ly nữa.

- Cho mày đáng đời vì chủ quan, đàn ông một tên chân tình khôn bằng bốn lần thằng dối trá, nó lừa cả đám cho mà xem!

- Thôi mày đừng nói nữa! Bày kế đi!



Ngọc Anh – vốn là nhân viên sales, nhưng ngang tuổi lại đĩnh đạc, sâu sắc nhất trongphòng chốngnên chơi thân với sếp Lan như bạn, hai người hợp ý từ công chuyện cho đến chuyện đời, cô đi qua đi lại bên chiếc máy pha nước ngẫm nghĩ, còn Lan giờ trong đầu không kịp nghĩ kế nào vì cơn nóng giận nhất thời (gian) làm u mê. Một lát, Ngọc Anh la lên:

- À, ra rồi, ra rồi!

- Sao, sao, kế gì?

- Mày phải nghe tao! Mày phải nghe tao từ đầu tới cuối chuyện này, phải làm theo đầy đủ

- Ừ, mà chuyện gì, nói đi!

- Phải nghe … hay lắm! - Ừ, cái con này!



Ngọc Anh khẽ kéo Lan chúm lại phía mình, nói thì thầm: “Tối nay, về nhà đợi chàng ta điện thoại, nếu không, thì phải điện ngay trong tối nay!”. “Được, anh ta nói là sẽ điện!” Lan nói. “Rồi, cố gắng hỏi dò xem anh ta đang đi đâu, làm gì … vân vân, cái đó thì mày tài quá không phải chỉ tiếp”. “Ok! Còn gì nữa” Lan sốt ruột. “Có phải mày có hai ngày phép trong tháng này phải không, chọn hai ngày này làm buổi kiểm tra đột xuất chàng kia, xin nghỉ một ngày thôi để tránh cấp trên biết, ngày hôm sau thì mày đưa yêu cầu đi tiếp xúc với tay doanh nhân Vương Thế Tài kiêm giám đốc tập đoàn siêu thị Good Mart. Có phải mày quen tay này từ năm ngoái, gã tỏ ra rất ngưỡng mộ mày, và tháng trước có ngụ ý ký hợp đồng mua một số lượng hàng bên công ty ta còn gì nữa?”. “Làm sao tao chưa hiểu ẩn ý mày?” Lan lắc đầu hỏi. “Mày có xin nghỉ phép với cấp trên, rồi hôm sau lại nói đi làm chuyện với tay Tài, cấp trên nghe mới thuyết phục. Thực sự là mày chỉ điện thoại đưa đẩy lão ta thôi rồi nhót đi chuyện riêng, hiểu không?”. “Ừ nhỉ, diệu kế, diệu kế! Mày hay đấy, nhưng đường về đó lỡ xa quá, đi lại tốn kém, ăn nghỉ nữa!” Lan tiên liệu một số chuyện. “Thế nên, tao mới cho mày cặp với lão Tài, tranh thủ khua môi sao cho để lão tặng mày ít trước đi du lịch còn gì? Chẳng phải hôm nọ nhân bữa gặp mặt, đứng sau mày tao còn nghe lão nói nhỏ vào tai mày là “Em muốn gì anh cũng chiều dễ dàng, hãy để cho anh một lần chứng tỏ với người đẹp”. “À, à, tao hiểu rồi. Để tao xem anh chàng kia tối nay nói gì, lên lịch và đi sớm.” “Ừ, nhớ rình cho khéo mà bắt được cả con kia nhé, lôi cổ anh chàng mồm mép này về!”. “Chết, công chuyện chung làm sao mình can thiệp vào…?” Lan lại nhăn nhó hỏi. Như tìm được lời, Ngọc Anh tỏ ra là vô cùng lanh lợi khôn ngoan trong tình trường vội ghé tai Lan nói lí nhí “Thế mày cũng biết cả ông Giám đốc Sở cảnh sát Phúc An còn gì? …”. “Nhưng, mày, mày định nói tao phải …” Lan bỡ ngở hỏi. Lan nói toạc luôn “Đàn bà đẹp biết đánh đổi cứu tình nhân như các bậc xưa thường làm có phải là chuyện gì mới?” Vừa nói xong, Ngọc Anh để ly nước xuống chậu rồi làm bộ đi vào trước mặc cho Thu Lan còn đứng suy nghĩ.





 

Panteno

New Member
BMNNCH - Ch 7: 1 (1.3)

...



***

Long trở lại phòng, tạm ổn với thu xếp như vậy. Anh chợt nhớ ra một chuyện, dù sao cũng phải tiếp tục công việc, anh nhẩm đếm mình vừa đi chơi được mấy ngày rồi. Rốt cuộc anh không nhớ rõ chỉ nhớ từ tuần trước, Long ra mở tủ, lấy ra gói đồ đêm hôm nọ anh mang về. Anh lấy máy tính sách tay ra mở thiết bị liên kết mạng, gửi ngay những hình ảnh từ máy chụp hình về đường truyền của Sở cảnh sát Phúc An. “Còn cái này thì sao?” Long ngẫm nghĩ, tay giơ những chiếc hộp đựng mẫu thu được tại nhà Đào, anh chỉ biết đó là loại cỏ khô anh vừa lấy, nhìn đồng hồ trên tay chỉ mới gần 7g “À, tranh thủ chuyến cuối cùng tại sân bay Long Hà, sẽ còn một chuyến máy bay công vụ vào giờ cuối, nếu may mắn anh Tuấn còn ở lại Sở làm chuyện trễ hôm nay thì trước 9g anh sẽ nhận được tất cả mâu này.” Long vội cho tất cả các hộp nhỏ vào một phong bì nylon dán kín mít lại, bên ngoài anh viết lên mấy dòng “Khẩn. Đến Sở cảnh sát Phúc An” và ghi mã số của mình lên phía người gửi. Anh xuống nhà, lấy xe chạy ngay ra hướng sân bay. Anh phải vòng ra ngoài thị trấn, đi đường liên tỉnh về hướng Nam chạy thêm khoảng 30 km nữa sẽ đến sân bay, sân bay nằm khác hướng với khu nhà Đào nơi biên giới.



Anh vừa rẽ vào sân bay, áo jacket da, đeo kính to bản, Long đi vào ngay khu phía sau nhà ga công cộng là mộtphòng chốngnhỏ của lực lượng an ninh và dịch vụ bưu chính công vụ nói chung. Vừa đậu xe, anh vừa chùm ngay chiếc nón chụp đầu đeo kính để hạn chế tối đa có ai dòm ngó khuôn mặt của anh. Long nhanh chóng vào văn phòng, đi tiếp vào mộtphòng chốngphía trong nữa, chìa lệnh bài cảnh sát và đưa cái gói nylon vừa buộc kỹ niêm phong cho một nhân viên, dường như không ai hỏi ai, sau khi giao gói đồ đó Long được yêu cầu ký vào một biên bản. Anh còn hỏi thêm người nhân viên đó, và được biết tại tỉnh nhỏ như vầy, lúc 9g sẽ có một chuyến bay cuối cùng sang Phúc An, tuy là muộn nhưng chuyến bay chỉ hết có 7 phút đồng hồ do chỉ có một tiểu bay thuyền bay chuyến công vụ ngày hôm nay. “Sao suất bay muộn thế hả anh?” Long hỏi, “Một ngày chỉ có hai suất, suất đầu tiên lúc 10g sáng cho những trường hợp gởi hàng vào đêm, còn buổi chiều trở đi, sẽ chuyển hàng đi lúc 9g tối. Thế là quá nhiều cho một tỉnh lẻ ở đây, phát sinh rất ít chuyện công vụ.”. Long nói “Ok, cũng còn kịp, không sao!”. Người nhân viên nói thêm “Loại bưu phẩm cũng vậy, do còn có dịch vụ bưu chính bằng xe hơi tham gia nên rất hạn chế chuyến bay gấp. Tuy nhiên, tiểu bay thuyền không đi thẳng đến Phúc An mà trước tiên sẽ ghé qua Trường Giang, rồi vòng qua Thẩm Xuyến, tại mỗi tỉnh bay thuyền sẽ dừng trong 20 phút để trao đổi giao nhận và bay tiếp, khi đến Phúc An, giao nhận thì hết nhiều chứ bay từ tỉnh này sang tỉnh kia cự ly ngắn chỉ hết có 5 phút. Nó còn bay vài tỉnh nữa mới và bắt đầu tuyến ngược lại vào sáng hôm sau”, “Thế nữa à? Vòng vèo quá?” Long nói. “Anh không biết vì đa số các tỉnh xa xôi rất ít phát sinh chuyện, có khi bay thuyền bay không như vậy cả ngày, thứ hai ngân sách rót vào cho dịch vụ an ninh ở đây chưa đủ mạnh”. “Chà, không sao, dù sao cũng cảm ơn, nhưng có lẽ trong tối nay gói hàng này cũng đến Sở.” Long nói. “Anh vừa mới đến đây khu vực này à?” người nhân viên buột miệng hỏi. “Vâng xin giữ kín” Long nói. “Ok, khi có lệnh xác nhận từ cơ quan cảnh sát an ninh liên bang, anh có thể đi nhờ chuyến bay sang các tỉnh lân cận mà chỉ mất vài phút thôi.” Người kia nói với, “tui hiểu, hy vọng là không có chuyện gì hệ trọng như vậy!” Long trả lời và bỏ ra ngoài nhanh chóng.



Sau bữa tối bên ngoài một quán ngoài đường, anh vềphòng chốngnghĩ tiếp chuyện tiếp theo là điện thoại cho Thu Lan. Chỉ mới 8g30, anh đứng phân vân sẽ tìm ra chuyện gì dễ nói để nói với cô nàng. Anh mở máy đợi bên kia giọng cô nàng trả lời:



- Em à! Anh đây, về khách sạn rồi!

- Ừ, thế anh đi đâu cả chiều nay!

- Anh nói rồi, anh bận vào một vụ điều tra khẩn! Đột xuất được đưa vào vụ này, anh mới đi được gần một hai tuần … à không để a xem nào chỉ được 10 ngày! – Long luống cuống, đưa tay lên trán đếm lùi thời (gian) gian.

- Nói với em chưa được năm phút, suốt từ chiều đến giờ, mà anh còn nhầm lung tung. – Lan bắt đầu tâm trạng.

- À chuyện nhiều quá, anh lại mới về! Anh không thể ngờ nổi, đợt này chuyện bận quá! – Long phân trần

Lan nhớ lời dặn của Ngọc Anh, cô từ từ vào chủ đề của buổi nói chuyện hôm nay, hòng là sẽ sớm đánh vào tâm lý chàng.

- Anh à, anh biết tại sao hôm nay em lại điện thoại cho anh nhiều như vậy không? Em biết là anh có chuyện bận nhưng em thấy vui quá, em không thể đợi.

- Chuyện gì thế? Vẫn như tất cả khi mà, ta vừa quen nhau cũng khá lâu rồi! Tin vui gì anh có thể sẻ chia gì không?

Lan bĩu môi trên điện thoại, kêu cả tiếng chát chát, cô nói:

- Anh, em nói, em nói ta vừa quen nhau rất lâu, ba năm rồi, hôm nọ em vừa nghĩ kỹ, em muốn hai ta thắt chặt lại chuyện anh và em, anh có vui không khi nghe chuyện này!

- Em bảo sao? Em muốn hai ta chính thức công khai chuyện anh và em? Lan à, anh, anh … - Long tỏ vẻ hơi xúc động, anh suy nghĩ

- Anh, anh làm sao? – Lan giục chàng

- Tất nhiên anh thấy rất vui chứ, hai ta vừa có ngần ấy thời (gian) gian, hiểu nhau rất nhiều, anh vui lắm!

- Thật không? Anh vui thật không? Em thấy tuyệt cú cú cú quá! Cưng ơi!

- Thật chứ! – Long vừa nói, tay đưa lên xoa mặt xoa cằm, khuôn mặt thêm đờ đẫn



Trong phút chốc, Long suy đi tính lại tất cả thứ “Tuyệt quá, cảm giác ngọt ngào làm sao, mình là một kẻ may mắn trong tình cảm, nhớ lại ngày đầu quen Lan, thật sự không hợp nhau lắm nhưng vẻ sang trọng và thông thái của cô nàng cũng làm mình chú ý, những buổi đi chơi, những chuyện vừa qua, kể cả vài lần mình và cô nàng vừa cùng làm chuyện ấy tại căn hộ cao cấp do công ty thuê cho quản lý, đôi chân nàng thật tuyệt cú cú cú vời, là nguồn cảm hứng vô bờ cho bản tính của đàn ông, chà, cho đến hôm nay, Lan vừa thực sự trưởng thành rồi, một cô gái mà nhiều gã khác phải đổ tiền, chiều chuộng để quen được nàng, còn mình quen nàng không mấy vất vả, không tốn kém thứ gì mấy, có điều sao giờ nàng lại nói tỏ ý muốn đến với mình chính thức, khi mình vừa quen Đào, với Đào tất cả thứ có vẻ kém hơn về tài sắc nhưng mình cảm giác con người kia có sức hút từ đâu, tưởng như từ kiếp nào, chà, hóa ra mình là đang lừa tình hay sao; phải chi Lan đừng vội quyết định chuyện này sớm, từ chối tình cảm của nàng lại không được, giá như Lan lúc này có vẻ bỏ bê mình hay từ chối mình, thì chuyện tình cảm tay ba này hay biết mấy! Vậy mà hai thứ cùng đến một lúc, phải nói là mình ái ngại cho sự dư thừa này!”



Long hỏi:

- Thế em tính sao?

- Em muốn sau vụ này, anh về lại Sở, tìm cách chuyển sang nhiệm vụ khác đỡ cực nhọc gian nan hơn, ít xa nhà. Hai chúng ta sẽ đến sống tại căn hộ mà công ty vừa thuê dài hạn cho em. Anh vừa ý không? Em vừa bắt đầu kiếm được kha khá tiền, ổn định tài chính, anh không phải lo nhiều dù là đàn ông. Nhưng em muốn anh ở bên em, không đi xa, bay nhảy nữa, công chuyện của anh quá nhiều nguy hiểm cho anh chàng của em, anh biết không?

- Nhưng anh vào vị trí đặc vụ, công chuyện phải đi nhiều có khi gian nan nguy hiểm, biết làm sao được – Long nói

- Em sẽ tính kế cho anh sang bên điều tra về kinh tế, hay là anh có chịu bỏ nghề để về kinh doanh, thứ gì cũng được, điều em an tâm là người tình của em được an toàn!

- Ừ, ừ chuyện đó để tính sau, anh cũng cần suy nghĩ chút.



Long ngẫm nghĩ “Long ơi, mày may mắn quá! Chẳng những có người đẹp mà còn được nàng gợi ý lo cho cả chỗ ở và công việc, huhm, mình sẽ phải làm một người buôn bán kinh doanh sau này hay sao? Thật chưa thể biết ngày mai? Nhưng một cuộc sống an ổn, đẹp như mơ đang bày ra trước mắt, không có gì trở ngại trừ khi mình đổi ý!!!”



Lan lại hỏi:

- Anh ơi! Thế anh đang đi công tác ở đâu, tỉnh nào, cho em hay được không?

- Lan à! Đây là chuyện công việc, phải tuyệt cú cú cú đối bí mật, cảnh sát làm nhiệm vụ không thể cho ai biết mình đến đâu để điều tra, em có hiểu cho anh không?

Lan ngọng ngịu trên điện thoại:

- Hừm, với công việc, thì bí mật, với em, chẳng lẽ anh cũng giấu, anh không tin em à? Chúng ta sắp sửa tiến đến chung sống với nhau, mà anh còn nói như vậy!

- Ở đâu! Em đếm đến từ 1 đến 10, anh không trả lời em sẽ không nói nữa.

- Nào một, hai, …

Lan đang đếm dõng dạc từng tiếng, Long nghe thấy tiếng giọng cô lanh lảnh lại rất dịu, nghe như tiếng nước róc rách êm ái rỉ vào tai, nghe tiếng này, đàn ông thật muốn bừng lên cơn lửa tình tưởng tượng ra âm thanh khi đang ôm nàng trong tay đắm đuối từng hơi thở. Long lại nghĩ lung tung “Tiếng cô nàng như thế, bảo sao làm nhân viên khách hàng lại nhanh chóng thu hút sự chú ý, nhất là đàn ông. Quen nàng, sống với cô nàng, nhưng khả năng mất nàng cũng cao, vì cô nàng được ưu ái nhiều thứ quá, ngoại hình, khuôn mặt, giọng nói, và đang thành đạt … Mình cũng có thể bị người khác lấy mất nàng, miếng bánh ngon cũng là miếng bánh dễ bị giật nhất!”.



Long cứ mải nghĩ theo hướng khác, trong khi Lan vừa đếm đến tám, rồi chín, anh chưa kịp nói thì điện thoại kêu “Tút, tút, tút” cô ta vừa ngắt máy điện thoại không đợi anh nói. “Lan, lan, đợi đã!” Long chưa kịp nói “Cô ta quả quyết quá, rất đàn ông, mà lại nữ tính!” anh lại nghĩ. Anh ngồi thừ người ra, nghĩ xem “Chuyện này là gì? Tại sao cô ta quá quả quyết tham gia vào chuyện công chuyện của mình. Nếu nói cho cô ta biết, mình vừa phạm vào nguyên tắc trong công việc. Còn không nói, thì chính mình xây thêm trở ngại cho nàng, cô ta rất quyết đoán nên không dễ dàng chịu thua đâu, mà cô ta cũng đâu có ế, thiếu gì mấy kẻ giàu có ve vãn cô ta. Mình đang là một kẻ may mắn. Nhưng nói cho nàng biết, có gì nguy hiểm không, mà nàng có nói cho ai về chuyện mình?”



***

Trong động của bầy yêu quái, Mẫn Châu đang ngồi trên ghế, đứng phía sau có hai ba con hầu gái, ngày hôm nay bọn chúng không làm gì. Chiếc bàn nhỏ bên giường, để giá nến, trên tường cũng bắt một số giá treo chìa ra, nến cắm vào cháy sáng bừng một góc phòng. A Xuân vừa đi về, nó vào trong chuẩn bị trà cho Mẫn Châu, khi mang trà ra, nó rót cho chị, rồi đặt một gói nhỏ lên bàn. Tất cả từ hầu gái cho đến Mẫu Châu, ai cũng ăn mặc áo dài, váy dài đến gót, tay có tà áo rộng, bên trong mặc yếm quấn ngang eo thít lại, đẩy phần ngực vồng lên, bên ngoài khoác một áo dài tay không cài nút, chỉ thắt dây trước bụng. Trong số họ, Mẫn Châu vẫn đẹp mặn mà nhất, ánh mắt, da dẻ, khuôn mặt so với những cô kia hơn gấp trăm lần, xứng đáng là cô chị cả của nhóm hầu gái.

Mẫn Châu nhìn thấy hỏi, ra hiệu cho mấy cô hầu gái kia ra ngoài hết, rồi hỏi

- A Xuân, em đem thứ gì về đây? Chuyện ta nhờ em, em làm đến đâu rồi.

- Thưa chị, em vừa làm như chị dặn. Quả đúng như chị nói, con Đào có một thằng tình nhân, rất đẹp mã, chúng nó ăn ở với nhau có lẽ cũng nhiều lần rồi.

A Xuân nói nhưng vẫn len lén giấu chuyện Đào vừa ngăn cản Long đi lại gần nó, khi nó đang tìm cách thu hút đàn ông đến để thỏa mãn dục tình cho mình. Nó còn chuyện gì cần thiết hơn, khi cả trăm năm qua, sống ngụp lặn trong ái ân và thú xác thịt. Mặc dù nghe lời chị Mẫn Châu dặn, nhưng khi thoáng thấy Long, nó thấy chàng ta cũng điển trai quá, nhân lúc Đào đi vắng định tìm chút vui vẻ với chàng kia thì không may Đào về, cũng là không may cho Đào vừa sơ hở khi ân ái với Long.

- Tên này em có xem qua tư trang của hắn, có vẻ hắn làm trong lực lượng an ninh?

Mẫn Châu nghĩ “Hừ, bọn cảnh sát đến chắc là có chuyện gì đây? Hay chúng bắt đầu đánh hơi đến những vụ giết người tại nhà này! Nhưng tại sao tên kia lại đi ve vãn, rồi trác táng với Đào, đáng lẽ nếu nó đến điều tra thì phải giữ khoảng cách chứ.” Rồi Mẫn Châu mở gói trên bàn, thấy một khẩu súng rất đẹp, cô hỏi A Xuân:

- Sao em lấy được thứ này!

- Nhân lúc Đào và tên kia ân ái bên thác nước, xong ngủ quên, nên em ra lấy trộm được. Mà tên này còn nhiều thứ trang bị ghê ghớm lắm, hắn đúng là người của an ninh.

- Tốt lắm.

Mẫn Châu lại nghĩ “Mình và những người ở đây sẽ không sao, tên kia sẽ chẳng làm gì được, nhưng liệu hắn đến đây quấy rối làm ảnh hưởng đến nơi ẩn náu và săn mồi của bọn ta, như cái bọn trinh sát bên Long Hà từng đến điều tra ta còn lạ gì nữa. Kết quả tên thanh tra Trần Khắc Kiệt bên đó vừa trả giá đắt, hắn giờ là một cái thây ma đội lốt người. Có hắn trong đội ngũ của Sở Long Hà, phải nói quá thuận lợi cho ta tại đây, giờ lại là bọn người nào, ở đâu đến? … À, ta vừa có cách này, làm rối loạn bọn chúng trước.” Mẫn Châu hỏi A Xuân:

- Em thấy con Đào dạo này sao?

- Dạ, nó có vẻ rất hợp với tên kia? Có vẻ như nó không còn nghe lời chị?

- Được, A Xuân, mấy giờ rồi!

- Dạ, giờ chỉ mới 9g tối.

Mẫn Châu dặn A Xuân:

- Ta sẽ mang thứ này đến tìm Thành Khắc Kiệt! Em ở đây trông nhà! Có thể ta sẽ không về đêm nay!

- Vâng thưa chị!

Mẫn Châu nói rồi cầm khẩu súng gói lại, cho vào tay nải, đến gương chỉnh trang lại quần áo, tẩm ít thứ nước từ một lọ nhỏ lên tay, gáy, mai tóc, và toàn thân, chuẩn bị ít thứ để đến gặp Thành Khắc Kiệt.



***

Long nghĩ xong, anh điện thoại lại cho Lan, cô bắt máy nói liền:

- Anh không thể nói, tức anh coi tui chẳng ra gì? Ba năm qua với anh, chỉ là trò đùa! tui rất thất vọng về anh!

- Lan, Lan, nghe anh nói, em hiểu sai rồi!

- Sai gì, anh nghi ngờ chính người vừa đề nghị muốn gắn bó cuộc đời với anh hay sao? Anh biết, không gặp anh, có biết bao nhiêu người đeo đuổi tui không?

- Em, sao em lại xưng hô quá xa cách vậy … hãy nghĩ lại ba năm qua, hai ta vừa có với nhau bao nhiêu kỷ niệm.

Nghe Long nói cũng có vẻ hợp với trả cảnh, Lan nguôi ngoai, cô nói:

- Em tưởng là anh không điện thoại lại.

- Có chứ, tại nãy anh nghĩ đến công việc. nhưng rồi anh nghĩ, dù công chuyện quan trọng, cũng không thể im lặng với em, người cũng rất quan trọng đối với anh. Mà chuyện này có gì đâu tại sao hai ta phải bực bội vì nó.

- Thế anh đang ở đâu?

- Em phải nhớ chỉ mình em biết thôi, càng ít người biết càng tốt, anh đang điều tra vụ án ở tỉnh Long Hà …

- Nhưng ở đâu mới được, cái tỉnh biên giới miền núi ấy rộng lớn mênh mông thế

- Anh ở ngay thị trấn Kiên Thành thôi.

- Thật không?

- Thật, lúc này anh lại giận em đấy, em lại nghĩ anh nói dối em hay sao?

- Ừ thôi, anh yêu, chuyện lúc chiều nay chẳng có gì? Em sốt ruột nên điện thôi. Thôi anh đi nghỉ đi.

- Ừ cũng được, liên lạc sau.

- Bye bye anh yêu.

- Bye em!



Long trả lời xong anh cũng chẳng hiểu câu chuyện tiếp theo là gì, thấy nàng nổi giận đùng đùng rồi sau đó lại dịu dàng và kết thúc câu chuyện rất gọn. Anh gãi đầu cuối cùng chưa hiểu ẩn ý cô nàng định làm gì.

***





 

black_cat

New Member
nhan tin cho truyen 2/1/10

hi, dao nay toi lai thay không hai long voi chi tiet, va muon bo sung co gang lam tot hon, đang muốn mở rộng lớn truyện , nen can xem va "hoc" them. vi không "hoc" nua toi e ngai se viet trùng lặp 160 trang qua, về hành động, suy nghĩ, vvv...

co the se dang cham lai.

happy new y ea r to all.

gd.



 

Cristian

New Member
BMNNCH - Ch 7: 1 (1.6)

...

***



Mẫn Châu thu dọn ít đồ đạc rồi bay tà tà trong đêm dọc theo đường rừng núi đi tắt đến thị trấn Kiên Minh, Long Hà. Dọc đường có đoạn phải băng qua những đoạn rừng, suối, thác cheo leo, thật là phong cảnh tuyệt cú cú đẹp. Những con cú náu mình trên cành cây chờ đợi một đêm săn mồi cần mẫn nhìn thấy cô gái bay qua, rừng nguyên sinh vừa được đưa trở lại trạng thái ban đâu như thuở nào. Các loài động vật hoang dã vừa được nhân và phôi tương tự đưa trở lại rừng. Cảnh tượng những đàn tê giác trong rừng không còn là chuyện hiếm, ở những khu có sinh thái kiểu đảo, rồng Komodo sống thành bầy như rùa, các loài vượn sống thành xã hội, cá dưới nước mọc chân có thể chạy lên bờ khi cần để săn mồi hay trốn tránh kẻ săn đuổi to lớn hơn. Những nước có điều kiện về rừng sinh thái được quy hoạch riêng chỉ để cho phát triển quay trở lại thiên nhiên. Có những thung lũng nông trại rộng lớn lớn chỉ để chuyên chuyện nhân tương tự và cho phôi tương tự các loài đang gần kề tuyệt cú cú chủng. Nhân công trả toàn là những chú robot tự động luôn hài lòng và chăm chỉ làm chuyện với nguồn năng lượng dồi dào từ điện hạt nhân. Công nghệ điện hạt nhân và năng lượng nguyên tử đi đến mức tối ưu hóa, cung cấp điện vô tận cho con người, từ nguồn điện đó, các robot sẽ lao động ổn định mà không hề đòi hay đình công về trước công và các điều kiện lao động. Robot đang làm thay và làm giàu cho con người, robot lại làm chuyện trong chính nhà máy điện và năng lượng nguyên tử làm ra (tạo) ra nguồn năng lượng cho chúng. Đó là một vòng tròn khép kín mà con người hướng đến với vai trò là người chủ đứng quan sát và thụ hưởng thành quả lao động to lớn của những cỗ máy. Con người chỉ làm mỗi một việc, sống, bảo tồn văn hóa, và duy trì nòi tương tự cho mình, hơn nữa, luôn kiểm soát các đội ngũ robot. Những khu vực xa xôi, vô hình trung, bị tách xa khỏi cuộc sống hiện đại, rừng nguyên sinh, thiên nhiên trở lại thời (gian) kỳ hậu nguyên thủy, tuy nhiên, con người không ngờ một điều đó cũng chính là môi trường thuận lợi để quay lại xã hội thời (gian) sơ khai khi ma quỷ và phép thuật thống trị. Cuộc sống càng trở nên văn minh đến tận cùng, nhưng nó cũng mang theo tất cả “dĩ vãng” của lịch sử đi chung.



Nói lại chuyện Mẫn Châu, cô bay thong thả như vẫn bay hàng trăm năm qua để đi lại hay chu du khắp nơi. Đường đi băng rừng vượt đồi núi, sông suối có vẻ ngắn hơn đường bộ. Ở những nơi hoang vu này, không hề lo ngại sẽ dính vào không gian lưu thông của các phương tiện trên không. Mẫn Châu thoải mái vô tư chẳng lo ai sẽ trông thấy mình, cô mặc một bộ váy đen, yếm trắng, đầu cũng đeo một dải trang trí từ vải cũng màu đen. Lúc này là gần 10g đêm. Cô còn vài cây số nữa sẽ đến trung tâm Sở cảnh sát Long Hà nằm tại Kiên Minh. “Kìa, đỉnh tòa nhà Sở cảnh sát Long Hà vừa trong tầm mắt từ phía xa. Ta sắp đến rồi! Một chuyến đi đêm nhiều bất ngờ.!” Mẫn Châu nghĩ thầm trong bụng. “Lâu quá, ta cũng không đến thăm Quách Minh, dù hắn là thuộc hạ của đại ca Trương Hán, một tay tài giỏi, nhớ ngày xa xưa, những khi luôn bên cạnh Trương Hán, gặp ta, hắn thầm mong có được ta nhưng vì là đàn em, hắn đành giấu chặt mong mỏi trong lòng. Tiếc là cuối cùng tất cả bọn ta lại ra nông nỗi này. Không biết hắn giờ ra sao?”. Mẫn Châu mải nghĩ, vừa bay ngang qua tòa nhà Sở cảnh sát Long Hà, cô biết là Trần Khắc Kiệt vừa về nhà từ lâu. Cô đổi hướng bay về nhà hắn. Khi vào thành phố, Mẫn Châu bay cao và nhanh hơn để tránh bị người ở mặt đất phát hiện.



Mẫn Châu vừa đáp xuống căn nhà biệt lập trên một khoảng đất nhỏ của trưởng thanh tra Trần Khắc Kiệt. Hắn đang ngồi tư lự một mình trênphòng chốngđèn sáng. Trongphòng chốngriêng của hắn trên lầu, từ độ đó trở đi toàn treo những thứ về phù phiếm ma quái, hắn thường tĩnh lặng một mình trong bóng tối chỉ thắp một bóng đèn duy nhất, những lúc đó mặt mũi rất ngầu, hai con mắt loe lóe ánh sáng. Từ ngày Trần Khắc Kiệt tham gia chính vào vụ phá án căn nhà ông Trương Thế Tuyệt, vốn là người mưu lược, tài trí cao cường, Trần Khắc Kiệt vừa chỉ đạo nhiều cuộc phá án, ra nhiều hành động gần tìm ra manh mối của toán yêu tinh trú tại nhà ông Trương Thế Tuyệt; đụng phải lực lượng, Trương Hán vừa cho Quách Minh là cánh tay trái của mình hạ sát Trần Khắc Kiệt và nhập vào hắn, điều khiển đổi hướng cuộc điều tra, một số nhiều trinh sát Sở cảnh sát tham gia vào cuộc điều tra này vừa mất mạng hay bị chạm trán với ma quái, rồi vì sợ những chuyện xui xẻo, lại theo lệnh của thanh tra phân tán hướng điều tra, cuộc điều tra vừa khép lại đầy nghi vấn được hơn ba năm.



Mẫn Châu vừa bay qua sân nhà, cô đáp xuống mái ngồi nép trên mái nhà. Con chó nhà Trần Khắc Kiệt vừa thấy một nhân vật tiếp cận vào nhà bằng đường không, nó vểnh tai, ngẩng mặt sủa vài tiếng đầy căm tức, vì với nó con đường đó nó không thể xông lại tấn công đối thủ. Mẫn Châu vừa đáp xuống mái nhà, nép ngay sang bên khi có tiếng người ra mở cửa. “Tinô! Tinô!” Có tiếng mở cửa, vợ của Trần Khắc Kiệt vừa đi ra ngoài sân xem có ai vào không? Cô thấy con chó cứ hướng mặt lên phíaphòng chốngchồng mình mà sủa, cô lại nghĩ, hẳn nó dọa một con mèo nào vừa đi lạc. “Tinô! Tinô! Im lặng, suỵt suỵt!” Cô đi ra kéo con chó vào trong lồng đóng cửa lại. Lúc này, Mẫn Châu sau khi tránh vợ Trần Khắc Kiệt mới đi lại trên mái nhà gầnphòng chốngTrần Khắc Kiệt. Cô nhảy vào trong, đứng sau lưng hắn. Con người đang ngồi tĩnh lặng trongphòng chốngvội lên tiếng “Nàng đến tìm ta có chuyện chi? Đã lâu, ta cũng không gặp.” Mẫn Châu đáp lại “Khá khen, huynh vẫn tinh trí quá!” “Quả đúng rất lâu, ta không gặp lại huynh.”



Trần Khắc Kiệt vội quay lại, nhìn kỹ hơn người con gái mình thầm lâu ngưỡng mộ, dù giờ bộ dạng hắn vừa thay đổi trong hình hài của một trưởng thanh tra cảnh sát uy quyền. Hắn nói:

- Ta có cần hiện nguyên hình để tiếp chuyện nàng?

Mẫn Châu đáp ngay:

- Không cần đâu, tâm địa huynh dù sao vẫn mãi mãi là Quách Minh của muội!

- Nhưng trong bộ dạng một thanh tra cảnh sát, xem ra huynh trông cũng khá hơn –

Mẫn Châu nói vậy ắt hẳn là nói lái sang chuyện cô chỉ phục ý chí của Quách Minh, nhưng xưa kia trông hắn rất xấu xí dị hợm như một kẻ cướp, cô vẫn phục cá tính của hắn nhưng nếu được mang cá tính đó vào hình hài của trưởng thanh tra Trần Khắc Kiệt mưu trí thì hay hơn, đó là sự kết hợp tốt hơn. Cô không thể nói ra rằng Trần Khắc Kiệt chứ không phải Quách Minh rất đẹp mã.



Quách Minh hiểu ẩn ý, cảm giác buồn bã mà không thể nói, hắn cúi đầu xuống, rồi lại hỏi:

- Ở bên nhà có chuyện gì, mà nàng đích thân qua đây tìm ta?

- Cuộc sống bên Sở này quá nhiều thứ mới mẻ mà ta phải học hỏi lại từ đầu, rốt cuộc giờ ta phải quen với cuộc sống này, và đóng vai người chồng, người cha của những con người ta chẳng bao giờ yêu thương.



Mẫn Châu thấy quả nhiên trước mặt nàng, một con người đầy uy quyền, khuôn mặt sắc sảo, với những cá tính quả quyết của Quách Minh. Cô cũng thầm mong muốn đến chuyện kia. Vốn là ngày trước, khi gặp nhóm cướp này, ngoài tên cầm đầu Trương Hán ngang tàng, ưa chém giết, tên cận vệ thứ hai của hắn là Quách Minh có cá tính thu hút cô hơn, bên cạnh Kinh Bá. Nhưng bản chất tham tàn, háo sắc của Trương Hán vừa giật lấy cô trong sự thầm mong ước của Quách Minh. Kể từ đó trở đi, hai người chỉ nhìn nhau không khi nào gần gũi. Tuy nhiên, Mẫn Châu lại đánh giá thấp ngoại hình thô tục của Quách Minh, đó là một thiệt thòi cho hắn. Còn giờ đây, trước mặt cô, con người với cá tính thu hút xưa kia đang hiện hình trong một cơ thể và diện mạo khác hẳn. Đây cũng là một thứ mới mẻ có thể thu hút cô, ít ra là trong lúc này.

...



 

nhukong

New Member
BMNNCH - CH 7 : 1 (1.7)

...

Lần này, Mẫn Châu không bàn với Trương Hán mà tự quyết và nghĩ ra mưu kế. Cô một mình bay đến gặp Trần Khắc Kiệt. Hai người đang đứng giáp mặt nói chuyện với nhau.

Mẫn Châu nói:

- Chuyện huynh sang đây cũng là do tình thế! Vì sự yên bình cho tất cả bọn ta, và để tránh con người sẽ phát giác chúng ta đang hiện diện phía sau họ.

- Muội và huynh, dù trả cảnh mà gặp nhau song chẳng bao giờ có thể nên chuyện gì.

Trần Khắc Kiệt – Quách Minh trả lời:

- Ta biết, thời (gian) gian vừa cho ta hiểu điều đó!

Hai người lại nói:

- Trước hay sau khi gặp huynh, muội vừa thành vợ người khác. Rồi chuyện đến, huynh cũng không phải ở vai vế mà dành cho muội. Tình cảm có thể bay bổng phiêu du qua nhiều thứ bậc, nhưng xã hội lại luôn có thứ bậc.

- Ta vừa theo Trương Hán, quanh năm suốt tháng chỉ biết chém giết và tửu sắc, nhưng từ khi gặp nàng ta mới hiểu tình cảm ra sao?

- Muội cũng chỉ là một thôn nữ trong nhiều cô gái, dù có sống với huynh, muội cũng sẽ già xấu đi, trăm hoa khoe sắc, chẳng lẽ trong thiên hạ lại không có ai để huynh so sánh. Có nhiều chứ!

- Nhưng ta cũng sẽ già đi như muội, ta đâu có trẻ mãi để tơ tưởng đến nhiều người.

- Tiếc là chúng ta đều không thể già đi được, khi sự chuyện đến, rồi tất cả chúng ta vẫn mãi ở cái tuổi ấy. Cuộc sống hàng trăm năm qua, vẫn là muội và các cô hầu bên cạnh nhóm của huynh!

Nghe đến đây, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh như ấm ức muốn nghẹn ngào nói, hắn quay mặt nhìn Mẫn Châu nói:

- Đó chính là điều phiền muộn của ta. Ví như ta không thể có nàng, thời (gian) gian sẽ nguôi ngoai dù ta mất nàng mãi mãi, cuộc sống đưa đẩy và luyện võ công sẽ giúp ta quên đi. Nhưng trả cảnh đưa tất cả chúng ta vào cảnh chung sống, Trương Hán, đại ca, vì tình nghĩa, ta không thể trở mặt với đại ca. Trong khi đại ca vừa dành riêng muội cho mình, hàng trăm năm qua, ta phải chứng kiến cảnh người con gái mình thầm yêu trong vòng tay kẻ khác. Mãi mãi dừng ở đó, quả là một nỗi khổ tâm.

Mẫn Châu nói thản nhiên, thái độ chân thực:

- Nếu huynh quả có tình ý với muội, trước sau gì tình cảm đó cũng nảy nở thành chuyện, một khi muội cảm phục tấm lòng huynh, nghĩa là muội vừa yêu huynh, dù cho những ân ái chàng không được may mắn mà có.

- Trương Hán không hề yêu muội! Đại ca chỉ mê sắc dục. Tình yêu của đại ca chỉ như con thú đực vồ con thú cái.

Trần Khắc Kiệt – Quách Minh thất thần, nói:

- Không lẽ ta vừa hiểu sai nàng tứ trước đến nay! Nàng chỉ sống với đại ca như hoa đẹp trót mọc trong bùn lầy.

Mẫn Châu nói:

- Chỉ đúng một phần thôi. Với muội không còn tình yêu nữa, nhưng tình cảm thân ái muội vẫn luôn có

Trần Khắc Kiệt – Quách Minh ngẫm nghĩ một lúc. Mũi chàng vừa đánh hơi ra thứ nước mùi độc chiêu mà Mẫn Châu đang dùng trên cơ thể, hai người lại nói

- Muội có chút chuyện sang đây nhờ huynh. Lâu nay muội được Trương Hán chỉ dạy võ công, từ một cô thiếu nữ chân yếu tay mềm, nay cũng có chút võ nghệ trong người, tuy là không dám sánh với huynh, nhưng muốn có một buổi đàm đạo về võ công, huynh chỉ bảo tường tận hơn, biết đâu qua đây muội sẽ biết thêm nhiều nhược điểm của mình

- Ta rất sẵn lòng. Võ công cũng như kiến thức, một người không thể tự nghĩ ra, nếu nó là sự thu thập của nhiều người, dày công học hỏi, bản thân ta cũng nhờ người khác chỉ dạy, thì người ham học hỏi như muội ta cũng đâu tránh né …

- Ở đây có thể không tiện, xin huynh theo muội – nói rồi Mẫn Châu bay qua cửa sổ

- Ừm, được! - Trần Khắc Kiệt – Quách Minh ra mở cửa ngoài cốt để trong nhà biết là anh vừa ra ngoài, rồi phóng theo Mẫn Châu qua cửa sổ.

Mẫn Châu bay trước, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh bay theo sau. Cả hai hướng ra ngoài thị trấn đến một cánh rừng. Cảnh rừng khuya vắng lạnh, chỉ có cây cối, các loài thú vừa đi ngủ, đêm nay trăng sáng vừa đủ để cho họ trông thấy mặt mũi nhau khi đứng dưới đất. Chọn một nơi có bãi đất trống, Mẫn Châu nhảy xuống, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh cũng vừa theo sát nàng. Cả hai nhìn nhau, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh mở miệng nói:



- Được, xin mời muội ra tay trước để huynh tiếp nhận chiêu thức võ công của muội, ngoài ra còn để hiểu công lực đến đâu?.

- Xin huynh đừng chấp, muội ra tay đây.



Vừa nói xong, cô vừa thu cước chân chuyển từ thế đứng sang thế tấn trong võ, tay múa dọc ngang khởi động, được chừng ba mươi giây đồng hồ, lúc này Trần Khắc Kiệt – Quách Minh vừa đứng vững chãi, tay nắm chặt để dồn khí lực, Mẫn Châu lao vào đánh vào đầu Trần Khắc Kiệt – Quách Minh. Hắn vừa né cú phạt xuống đầu, đưa tay ra đỡ. Cô lại quay ngang thúc một nhát vào bên hông, nhưng hắn cũng đỡ và đẩy cô ra. Trần Khắc Kiệt – Quách Minh vẫn chỉ ra chiêu ở thế thủ và chống đỡ nhưng có ý chỉ dẫn cho cô hiểu từng chiêu và cách tiến lùi, di động thân thể.



Trong màn ra tay, mùi hương trên người nàng theo mồ hôi dần dần tiết ra thơm lừng cả một không gian quanh chỗ hai người đứng. Ngửi thấy mùi đó, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh lòng càng phấn chấn hơn, dường như hắn dần dần cố gắng tăng công lực và miếng võ lên để cho cô phải chống trả, qua đó để cô càng tiết ra nhiều mồ hôi hơn. Đó là ẩn ý của hắn, Mẫn Châu nhanh chóng hiểu ra ngay. Cô nghĩ “Ta quả không thể yêu nổi Trần Khắc Kiệt – Quách Minh nhưng hắn là người có tâm tình rất thực lòng với mình, qua trăm năm, mà tình cảm ấy vẫn chắc như núi, trong như nước từ khe đá không hề lung lay hay vẩn đục. Nay ta có chuyện cốt nhờ hắn, nhưng sợ nhờ vả không chưa chắc hắn vừa ra tay, mà cũng không thể nói chuyện này cho đại ca, biết đâu vì nóng tính mà làm hỏng việc. Ta sẽ thưởng công cho hắn trong chuyện này, cho hắn thỏa dịp bấy lâu mong đợi. Hình như mình vẫn còn thu hút gã có ngoại hình ghồ ghề này!”. Nghĩ xong, cô bắt đầu chuyển sang những tư thế võ uốn éo, thu động tác lại sao cho để tâm điểm chú ý, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh chỉ có thể tập trung vào ngực cô. Cô cố gắng ưỡn nhẹ, trong khi đánh nhún nhảy thêm để cho lớp yếm tụt dần xuống. Trần Khắc Kiệt – Quách Minh đánh vài chiêu nhận thấy yếm của nàng vừa lỏng đến hơn hai phần ba, khi nhảy nhót hai bầu ngực cứ rung rinh, mùi thơm chung quanh càng làm hắn điên đảo. Những tư thế của hai người như điệu nhảy, khi cô đánh vào mặt hắn, hắn đỡ, cô sượt ngang qua, có lúc như đang quay mặt đứng sát nhau, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh nhìn chằm chằm vào cổ nàng thèm thuồng.



Dần dần hiểu nội khí trong nàng vừa dâng lên, công lực và sức lực cũng tăng gấp hai ba lần, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh lúc này mới ra tay. Hắn lừa nàng một chiêu và vung hai ngón trỏ điểm một huyệt tại gần vai nàng, lúc sau lại điểm liên tiếp hai ba huyệt quanh đó. Mẫn Châu vừa thấm điểm huyệt, cảm giác phấn chấn vô cùng, trong người như vừa khai thông tất cả luồng khí, cả lòng ham muốn cũng nổi lên. Đánh được một lúc, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh lại lừa cô để điểm vào những huyệt ở bụng, háng, thật sự cô không thể hiểu những chiêu lừa miếng này, nên liên tục những cú đá của cô bị hắn bắt trọn, và giữ lấy chân, hắn điểm rất nhanh vào những huyệt trên đầu gối và háng. Cảm giác nhột và nôn nao được khởi hoạt chạy rần rần khắp người cô. Cô trụ không còn vững trên hai chân, vừa đánh vừa hơi run run đầu gối, múa may không vững, chính thế lại càng ra đòn sơ hở, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh vừa liên tiếp tóm được nàng và điểm tất cả các huyệt chính thống trên người nàng để khai thông dục tính. Nhưng nàng lại muốn cho hắn làm vậy.



Đến khi múa may quay cuồng không còn vững, nàng vẫn giữ thể diện tiếp tục đấu, để đưa hắn vào vòng luyến ái một cách tự nhiên hơn. Yếm áo trong vừa tuột một bên, vú thấp thó trong hai áo ngoài. Trần Khắc Kiệt – Quách Minh nảy ra một ý nghĩ quái chiêu, hắn muốn qua các đường võ công sẽ cởi hết được quần áo nàng gần như lõa lồ. Vì thế, những tuyệt cú cú chiêu võ công vừa học trong hàng trăm năm qua, hắn dần dần trổ hết. Một cú rướn tới hụt của nàng, khiến nàng chao đảo ngã vào tay hắn, nhanh tay hắn vừa tháo được dây quấn ở lưng. Nàng lùi lại hắn lại xấn tới giáng hông, nàng phải đưa tay ra đỡ thì hắn lột được áo bên phải hở cả bả vai.



Đột nhiên, cả hai dừng đánh thu võ công, nàng lao vào, hắn cũng dang tay ra đỡ, ôm ngang hông, nhấc nàng bay lên một bãi đá bên cạnh, đặt nàng xuống và cởi bên áo tay trái. Hôn đôi môi chúm chím mọng đỏ. Trần Khắc Kiệt – Quách Minh nói:

- Ta vừa chờ đợi giây phút này cả trăm năm qua, có lúc tưởng như nó không bao giờ đến. Vậy mà giờ nàng đang ở ngay đây

- Có lòng chờ đợi, ắt sẽ có ngày chàng được, ta chưa yêu chàng, nhưng đêm nay, khâm phục tài trí mà dâng trọn vẹn cho chàng, hôn thiếp đi, bờ môi này, ngực vú này đây đang chờ chàng đặt lên đó cái hôn nồng nàn.

Hắn hôn nàng cuống quít, say đắm, như muốn dính vào má nàng, hắn lại thụt xuống hôn ngực nàng chút chít như muốn nuốt trọn cả hai vú. Những khai thông cảm giác giờ đây vừa có cái miệng và đôi tay của hắn đang vuốt ve, nàng cảm giác khoan khoái hơn.



Nhổm dậy, hắn hỏi:

- Vậy nàng yêu ai?

- Thiếp không yêu ai nữa! Tình yêu của thiếp vừa chết!

- Với ai mà nó không còn!

- Với một người nhưng người này phản bội thiếp!

- Chu Hùng!

- Ừ, nhưng thôi đừng nói nữa!

- Thế ta cũng an lòng, coi như bao năm qua, nay nỗi phiền muộn ta được giải tỏa, và mãi mãi về sau ta sẽ không vẩn nghĩ nữa!

- Sao chàng quá khờ!

- Ta khờ sao?

- Tình cảm một người đàn bà vì tâm phục chàng đang dâng hiến cho chàng, lại không nhận, tận hưởng, nó cũng ngang như tình yêu, mà còn hỏi vòng vo

- Ta hỏi vòng vo ư?

- Chứ nếu không nãy giờ ai khơi toàn chuyện xưa ra nói

- Ừ nhỉ



Ôm nàng một lúc, hắn dừng lại, Mẫn Châu lại đẩy ngửa hắn nằm xuống, cô lần dò xuống quần hắn, hắn đang mặc một chiếc quần tây thời (gian) nay, cô tháo phécmăngtuy, gỡ của kín của hắn và liếm mút kích thích. Cô nhổm mông, hai tay chống ngang hông hắn. Hắn thấy tê tê, run run toàn thân, nhắm nghiền mắt nói với nàng:

- Mẫn Châu! Ôi tuyệt cú cú quá, ta thích nàng như thế, nàng chiều ta quá!

- Ừhm, ừhm – Mẫn Châu ậm ừ, đầu gật gật đồng tình

- A, a, à! Sao mãi đến giờ ta mới được diễm phước này, kể từ lúc ta gặp nàng vừa hàng trăm năm qua …



Được một lúc, hắn lại bật cô dây nhảy ra phía sau, thọt của kín tới, rồi vừa làm vừa hỏi, đây là một kiểu “vừa làm vừa xao nhãng” tự nhiên như đang nói chuyện

- Nàng ồ, ồ, ồ muốn nhờ ta chuyện gì

- Thiếp ối, ối, ối đúng là có chuyện nhờ chàng. Để thiếp kể chàng nghe, ái, á, á!

Mẫn Châu bèn thuật lại chuyện dài về chuyện mình vô tình sinh nghi Đào xao nhãng công chuyện và có người tình mới. Cô còn kể chuyện sai A Xuân đi rình Đào và lấy được súng của Long. Trần Khắc Kiệt vẫn ậm ừ có vẻ suy nghĩ. Mẫn Châu lại giục khéo “Nhanh lên được không, đừng dừng lại như vậy, cứ giữ nhanh nhanh như vậy!”. “Yên tâm, đây này a, a, ày! Thấy chưa”. “Chưa, nó hết rồi, bắt đền chàng làm lại đi, nó vừa lên thì”. “Rồi, thấy chưa”. “Ừ, ái da aa, thấy rồi, chàng làm ơn giữ như vậy!”

Mẫn Châu nói:

- Thiếp muốn mượn gió bẻ măng, thiếp sẽ đưa chàng súng của tên đặc vụ kia, chàng hãy ra tay hạ sát lão họa sỹ tại nhà, rồi để súng đâu đó tại hiện trường, cảnh sát sẽ nghĩ là tên kia giết mà đưa hắn về!

- Sao, nàng nói ta là kẻ xấu à, chỉ biết đi đánh lén hay sao.



Mẫn Châu xô hắn ra, lại quay xuống hôn chỗ kín của hắn, một lúc lại đẩy hắn nằm ngã ra đất. Cô ngồi trên người hắn như ngồi trên thân cây, quay lưng về mặt hắn, từ từ cho nó vào và tiếp tục lắc lư.

- Thiếp nói chàng không xấu! Chỉ có làm thế ta mới cảnh cáo tên kia!

- Ừ cũng phải.

- Nhưng sao ta không giết hắn mà giết lão họa sỹ nào đó.

- Giết hắn thì chàng quá khờ, cảnh sát sẽ kéo cả ổ đến nhà ta, chẳng những kết thúc điều tra, họ lại mở cuộc điều tra lớn hơn.

- Ừhm

- Ta chỉ giết tên họa sỹ, xem sao, tình hình còn rất phức tạp, chưa thể manh động.

Trần Khắc Kiệt – Quách Minh cũng hiểu thoáng qua tình hình, mặc dù vẫn gồng lưng lên đẩy tới lui về khi đang trong cuộc ái ân, hắn hiểu quan trọng là có nơi ẩn náu cho cả bọn, từ đó có thể săn mồi dễ dàng, chứ manh động thì chỉ xung đột trong chốc lát, cảnh sát sẽ đến phá sập cả ngôi nhà ấy, đào xới tung lên cả đường hầm bên dưới. Hắn lại hỏi:

- Chuyện này lâu chưa?

- Á, á, .. chỉ mới hai tuần thôi huynh!

- Chính xác bao lâu, nàng không nhớ à? Để ta còn xem lại công tác bên Long Hà, xem có ai nói gì mấy ngày qua không?

- Á, á, Sao huynh bắt muội có thể nhớ rõ nổi trong lúc này, huynh đừng có dừng lại nhá!

“Được để ta xem nhưng hình như cũng đến lúc rồi” hắn vừa nói thì ngồi lên dí Mẫn Châu đổ xuống, lúc này hắn lại lấy thế chủ động ở trên, còn nàng thì bị động mà nhổm mông lên, nàng hỏi “Đến thời (gian) cơ hay sao? Á, thiếp không thể chịu nổi nữa, run quá, tê quá huynh ơi!, “Không, đến lúc để ta hạ nàng đây!”. Cả hai rú lên vài tiếng rồi nằm vật ra.



“Cám ơn, nàng vừa cho ta thỏa cơn khoái lạc, từ giờ trở về sau, nếu không được bên nàng, ta sẽ ghi nhớ mãi giây phút này”. “Chàng đừng nói vậy, chàng cũng làm cho thiếp mãn nguyện hơn bao giờ hết!”. Nàng nói tiếp “Chàng này, ổn định lại khí lực đi, đêm nay thiếp sẽ dành chọn cho chàng đến công lực cuối cùng!” “Được, ngày mai cả hai sẽ mệt mỏi bải hoải”. Hắn nói “Nàng có thể chịu nổi mười hai cái trong đêm không?” “Đến khi trời sáng, thiếp vẫn chịu được và trao cho chàng”. “Tốt thôi!”



Mẫn Châu kéo áo lại, lấy trong túi xách bên cạnh ra khẩu súng của Long đặt vào tay hắn, cô nói:

- Thiếp nhờ chàng lần này! Cầm lấy súng của hắn! Mong chàng giúp cho!

- Ta sẽ làm! Việc đó không khó.

Như để cảm thông, Mẫn Châu kéo đầu hắn vào cổ, ngực mình mà nói:

- Hôn ngực thiếp đi! Có phải ngày xưa chàng từng nhìn sâu thẳm vào mắt thiếp!

- Đúng, thân thể nàng như viên ngọc quý với ta.

- Tại sao không hưởng đi! Ngọc quý đeo một lần còn hơn không bao giờ có để đeo.

- Ôi, Mẫn Châu, ta yêu em à, à, à! – nói đoạn hắn khóc òa tuôn trào dòng nước mắt, gục đầu vào ngực cô, hiểu là chẳng bao giờ còn nhiều dịp như hôm nay nữa, người trong mộng của hắn không thể ở bên cạnh hắn.

Mẫn Châu cũng muốn sụt sùi, nàng lấy tay vuốt ve đầu hắn đang dúi vào cổ, vai, ngực mình, nàng hỏi:

- Chàng thấy em có khác ngày xưa không!

- Không, không hề, vẫn như ngày xưa ta mới gặp em – hắn trả lời, lúc lúc lại ngừng hôn hít ngẩng mặt lên nói

- Phải rồi, chúng ta mãi mãi đâu có già đi, kể từ ngày đó!

- Để ta cứ mãi được nhìn thấy em và ta không già đi, nhưng ở thân xác của tên thanh tra này, ta già đi mỗi năm.

- Ah, ah … cách chàng hôn em, em biết chàng một mực yêu em, khác với Trương Hán, đại ca rất thô bạo với em!

- Ta ước gì chúng ta đừng thay đổi nữa, để ta có nàng ngàn năm!

- Nhưng em không thể ở bên chàng! – Mẫn Châu trốn tránh ẩn ý

- Biết rồi!

- Chỉ thỉnh thoảng thôi!

***





 

january.alone

New Member
nhan tin noi dung truyen 7/1/10

hi, dao nay cung fai cham viet lai, toi da mo rong the loai hon, re tien - tinh cam TLXH - vien tuong; ... dua vao.

- truyen co 1 so tinh tiet "re tien" , xin loi ban nao doc ma cam thay bi "khop". không nen cho tre con doc truyen nay, truyen nay doc fai co su kem cap cua nguoi lon, vi no di ve noi dung hinh su, sat nhan, ma quai, va ca "re tien". Chung do "thuoc doc" du de lam hon loan tam hon tre tho. vui long chu y.

gd



 

xs_os_xxx183

New Member
novel: secret of a hounted house- Chapt 7: 1 (1.8)

...

***

Tại nhà trưởng thanh tra Trần Hiếu Tuấn, khi cả nhà đang dùng bữa sáng. Ông Tuấn vừa ăn mặc gọn ghẽ trong chiếc sáo sơ mi thắt càvạt nhỏ, chiếc cà vat dường như vừa tồn tại theo thời (gian) gian qua hàng trăm năm nó vẫn trở thành điểm nhấn khá ấn tượng lịch lãm có khi lại ôn hòa giản dị cho cổ và cổ áo đàn ông, tuy nhiên, chiếc cà vạt cũng được thu gọn lại. Ngồi bên cạnh tại bàn ăn vừa có vợ ông, hai cháu nhỏ, và ông bà nội bọn chúng. Một mẫu gia đình ba thế hệ truyền thống ổn định được duy trì tốt đẹp trong xã hội thời (gian) hiện đại. Họ đang dùng bữa sáng, ông Tuấn trầm ngâm mải ăn mà từ lúc dậy thay quần áo đến giờ, cho đến khi ngồi vào bàn, ăn một cách chăm chỉ chưa hề mở một lời nào với những người còn lại. Khi hai ông bà vừa ăn nhẹ xong, đứng dậy đi vào trong. Vợ ông cảm giác lo toan những tính toán của gia đình họ những ngày gần đây, bà nói:



- Anh Tuấn, gần đây cụ ông bệnh cao huyết áp có vẻ trầm trọng trở lại, cụ bà già, hơi lú lẫn, không còn phân biệt được thuốc này thuốc kia, vừa nhiều năm qua cụ bà chăm nom ông khá tốt nhưng giờ lại không thể ….



Bà Hương lại dừng lời nói giữa chừng, thăm dò ý chồng. Bà nhận thấy ông Tuấn vẫn nghe nhưng lại nhai thức ăn trong miệng liên tục dường như ông không dừng chuyện ăn uống cho câu chuyện này. Ông vẫn im lặng. Bà nói tiếp:

- Có lần khi cụ ông trở chứng, bà đến giúp ông nằm nghỉ, lúc cho ông uống thuốc cầm huyết áp, lại quên cho bỏ thuốc mà đưa nhầm ly nước với vài viên Vitamin tổng hợp. Khổ thế đấy! Cũng may vài lần như vậy cụ ông xuống huyết áp chứ nếu không có thể đột quỵ mà đi ngay …



Ông Tuấn vẫn không trả lời, ông vừa xơi gọn xong món bánh mì, và kéo tiếp đĩa thịt gần lại bàn. Dù sao, ông cũng là người khá chăm chút cho cơ thể và quan tâm đến dinh dưỡng. Có vẻ công chuyện tại Sở, dạo này quá nhiều áp lực, đè nặng lên tâm trí ông. Bối rối, đơn thế trong câu chuyện, bà Hương bắt đầu hơi xúc động.



Bên góc kia, hai đứa trẻ thằng Hưng con ông mới 13 tuổi và chị Mai 17 tuổi sắp thi đại học năm nay cũng đang dùng bữa sáng, tuy nhiên bọn chúng không có vẻ quan tâm câu chuyện này:

- Chị Mai, năm nay chị có định thi vào ngành cảnh sát tương tự bố không?

- Chưa biết, nhưng chị thấy thích ngành kinh tế - quan hệ quốc tế hơn? – Mai trả lời

- Thôi đi chị! Chị thi vào ngành cảnh sát như bố đi, nếu đậu bố hứa sẽ thưởng cho chiếc xe máy đấy, nhưng chị cố thuyết phục bố mua xe hơi đi, có xe chị em mình tha hồ đi chơi! – Hưng chồm lên nói khe khẽ bên tai chị nó

- Không biết bố có đồng ý không? Có xe thì thích hơn là phải đi học bằng xe công cộng, xe hơi thì chưa biết, nhưng không lẽ vì một chiếc xe, ta phải hoán đổi cả sở thích của mình sao? Em cứ lo đi chơi?

- Thôi xe hơi đi chị, xe hơi đi!

- Để xem đã!

Thằng Hưng lại nảy sang ý khác:

- Nếu bố không mua, chị bảo anh Trung thường xuyên mang xe lại đây đưa chị em mình đi chơi đi – Hưng vội nhớ ra một “đối tác” khác của chị nó, anh Trung – người yêu của Mai

Mai vùng vằng đẩy Hưng ra:

- Em nghĩ chị mày như một vật thế chấp! Anh Trung mang xe qua đây, em chi trước đổ xăng đi!

Bà Hương quay sang nói Hưng:

- Hai đứa mày nói chuyện gì thế, cứ làm như bố mày là cái mỏ vàng sống không bằng. Không có xe to, xe nhỏ gì hết! Ăn nhanh còn đi học, còn phải đón một tuyến xe buýt, rồi tàu điện mới đến trường, không còn thời (gian) gian đâu!

- Vâng, vâng … - Cả hai nói lí nhí, lại chăm chỉ ăn.



Bà Hương lại quay sang nói ông Tuấn:

- tui nghĩ, nhà ta nên mua một robot chăm bệnh nhân tại nhà, để thay cho cụ bà chăm cụ ông, tui biết như thế chi phí sẽ hơi cao, nhưng chuyện này cũng cần thiết cho sức khỏe ông cụ.

Ông Tuấn giờ mới nói:

- tui biết, bà không phải nói. Nhưng lại nhờ vị trí của tui tại Sở, mà lại vay từ Quỹ trợ giúp của Ngành thêm nữa, bà xem còn mặt mũi nào nữa! Chẳng phải nhà ta, đang vay trước dài hạn từ Quỹ này để trả cho căn nhà này hay sao.

- Nhưng đây là vấn đề an toàn, sức khỏe cho ông cụ, cụ bà vừa lú lẫn rồi, cả hai cụ năm nay cũng ngót trên 80 rồi. – bà Hương nói

Như sực nhớ ra chuyện gì, ông Tuấn hỏi:

- Thế cách đây ít lâu nhà ta có mua robot giúp chuyện nhà cho bà rồi, đấy không phải bớt chuyện nhà hay sao? Còn trước ăn học của thằng Hưng, con Mai, rồi năm sau nó đậu đại học, tui đã hứa tặng nó một chiếc xe.

Bà Hương cũng cáu lên:

- Thế làm sao, tình hình sức khỏe cụ ai sẽ lo!

Ông Tuấn cũng ngạc nhiên hỏi

- Tất nhiên là cụ bà, không lẽ tui nghỉ làm ở nhà để chăm nom cụ ông, còn cụ bà thay tui vào Sở làm, tui mà nghỉ thì cái nhà này cũng sập, tất cả vào trung tâm cứu trợ xã hội mà sống,

- Trước hết bà cần sắp xếp chu đáo thuốc men lại, bỏ hết những thứ thuốc lạ, cho tất cả thuốc cần dùng cho cụ ông vào một túi nhỏ, theo từng liều mỗi lần uống chỉ lấy ra thôi, không cần đếm. Cụ bà chắc sẽ làm được chuyện này.

Điện thoại trong túi ông Tuấn reo:

- Alô, nghe đây!

Từ đầu kia có nội dung:

- Thưa thanh tra, sáng nay Sở vừa nhận được bưu phẩm mật (an ninh) của đặc vụ mã số: xxx mới gởi về. Anh tranh thủ đến sớm xem xét!

- Thế hả! tui đến ngay! – ông Tuấn ngẫm nghĩ, “Không hiểu mấy ngày cho Long nghỉ phép, cậu ta vừa tìm được thứ gì mà gởi về, chưa biết sao, nhưng số trước cho cậu ta ăn nghỉ trong mấy ngày qua cũng đáng kể rồi”

Bà Hương vội nói:

- Thôi anh tranh thủ mà đi! Mấy hôm nay anh có vẻ làm sao?

Ông Tuấn trả lời:

- Xin lỗi, chắc tại công chuyện áp lực quá, tất cả giờ đang đổ dồn áp lực lên đầu anh!

***

Thu Lan theo như kế hoạch đêm qua sau khi trao đổi với Long, sáng nay cô sẽ tranh thủ lên Sở cảnh sát để tìm cách hỏi dò thông tin về Long. Đêm qua, cô vừa dành chút ít thời (gian) gian chăm nom lại cơ thể mình. Buổi tiếp xúc sáng nay, theo cô phỏng đoán, cũng khá quan trọng, cần làm ra (tạo) ấn tượng thu hút ngay từ buổi gặp đầu. Sáng sớm, cô vừa dậy chuẩn bị quần áo, tắm gội, nữ trang chu đáo. Để tiết kiệm thời (gian) gian, cô dự tính sẽ đi bằng Air-taxi qua Sở cảnh sát Phúc An. Sau đó, sẽ lại bay về trụ sở Công ty La Bella.



Thu Lan khóa cửa căn hộ của mình, lên tầng thượng của khu building, trên đó có vài người đang chờ sẵn cũng đón chuyến bay đi đâu đó. Bấm số tại một máy đặt một chiếc tiểu bay thuyền hạng nhỏ đến đón khách. Chỉ mới 8g20, Lan thấy cũng còn khá sớm, cô chưa biết có gặp được ông Tuấn hay không.



Chừng mười phút đứng đợi, Lan thấy một chiếc tiểu bay thuyền của Hãng vận tải City Air-taxi vừa đến. Trông nó lù lù như một con bọ có đuôi lóe sáng, hai càng thu gọn ở dưới để đáp, cabin lái của bay công tròn bằng kính cầu vồng trông như một con mắt lớn của chú bọ sắt này.



Lên tiểu bay thuyền, nó bay với tốc độ trung bình, do yếu tố an toàn trong đô thị, các phương tiện vận chuyển trên trời không được bay quá tốc độ, có thể đâm nhau trên trời hay lao vào các tòa nhà, chỉ độ chừng mười phút, Lan vừa hạ xuống nóc tòa nhà Sở cảnh sát Phúc An. Trên nóc tòa nhà có bãi đáp và trạm canh gác kiểm soát những khách ra vào tòa nhà Sở bằng đường không. Sau tất cả thủ tục, Lan đi vào thang máy đổ xuống tầng tiếp tân để tìm ông Tuấn.

Khi vừa đến quầy tiếp tân tầng sảnh, Lan quan sát nội thất và bài trí Sở cảnh sát Phúc Anh thật hiện đại, với phong cách kiểu như sảnh tiếp khách nơi chính quyền nhưng thổi vào đó nét kiến trúc của một khách sạn, không thể kể đến những thiết bị hiện đại được gắn ẩn trong tường. Đi đến quầy, hỏi một nhân viên tiếp tân:



- Thưa chị cho hỏi thanh tra Tuấn vừa đến làm chưa?

- Chưa! Có lẽ đang đến! Chị có lịch hẹn với thanh tra không? – Nhân viên trả lời

- Có!

- Vậy chị vui lòng đợi, khi ông Tuấn đến em sẽ nhắn, chị có thể vàophòng chốngchờ ngồi đợi.

- Cảm ơn, tui thích đứng đây một lát. – Lan biết mình nói dối cô nhân viên, nếu vàophòng chốngđợi, có thể ai đó sẽ hỏi lịch hẹn công chuyện gì, còn cô chưa thể nghĩ ra lý do gì cho một chuyện riêng tư này.



Thế là Lan lại dạo bước bên ngoài sảnh một vòng, rồi đi ra ghế. Lan nhìn ngắm toàn bộ sảnh rộng lớn cỡ một phần ba cái nhà hát. Ánh sáng đèn và ánh sáng trời kết hợp hòa dịu, không khí được xử lý lọc, thổi phơi phới luôn giữ nhiệt độ mát dịu tựa như đang đứng trên một cánh đồng. Cô chợt nhớ lại lần Long kể một số rõ hơn về kiến trúc lịch sự nhưng kiên cố của sảnh, phía trên nóc là bãi đáp cho các loại máy bay, phương tiện hàng không, có trạm súng liên thanh ẩn dưới nóc. Bên dưới tòa nhà là nhà để xe, dưới nữa là tầng hầm kiên cố có lối đi bộ và thang máy xuống. Tại mỗi cửa nối từ hầm lên tầng trên có hai loại cửa, cửa thường và cửa sập bằng thép chống đạn. Ngoài hệ thống thang máy công, còn có hệ thống thang máy an ninh có cửa đi đến cácphòng chốngcủa lãnh đạo, trong trường hợp có tấn công từ trên không do các phương tiện hàng không, bay thuyền, thì lãnh đạo có thể nhanh chóng rút xuống hầm trú ẩn bằng thang máy. Bên ngoài tòa nhà, quanh tường đều có gắn thiết bị camera và khoang súng laser ẩn, trường hợp bị tấn công hay bay thuyền áp sát, nhân viên có thể theo dõi qua camera và bắn trả bằng súng quay trên tường. Từ khi dịch vụ tiểu bay thuyền phát triển, an ninh lại là một vấn đề nhức nhối nữa cho chính quyền, với sự tiện lợi bay qua lại và nhanh chóng khi di chuyển, các bay thuyền của lực lượng xấu hay khủng bố có thể áp sát, đứng tại chỗ, hay bay vù vù qua nhiều rào chắn an ninh mặt đất và trên không, tiếp cận các tòa nhà để tấn công. Do vậy, mỗi tòa nhà chính quyền ngoài vẻ kiến trúc bên ngoài, thực sự trở thành một lô cốt ẩn. Rất nhiều biện pháp vừa đề ra như cấm sản xuất bay thuyền cỡ lớn, kiểm soát và quản lý các bay thuyền cũng như đội bay phải là người có căn cước vừa qua kiểm tra của cảnh sát. Tuy nhiên, vẫn có những “rò rỉ” trong khâu kiểm soát này, hay tình hình đặt mua bay thuyền lậu từ những tổ chức khác, bọn khủng bố, thế lực thù địch vẫn có thể gom lại và lập một “đội quân bay” (có khi người ta gọi đùa các cuộc giao chiến này là “bọ tấn công”), nhiều trường hợp vượt qua hàng rào trên không và tiếp cận mục tiêu chỉ trong vài phút. Sau đó là cảnh đánh nhau loạn xạ giữa hàng chục bay thuyền bao quanh một tòa nhà, từ bên trên lính nấp bắn xuống, quanh tường các khẩu súng cũng thò ra quay bắn tứ tung. Trông từ xa hệt như cảnh tượng lũ bọ cánh bu quanh, tấn công một bông hoa khổng lồ. Trên báo đài, những tin tức kiểu như bay thuyền đâm thủng tòa nhà là chuyện thường nhật như cơm bữa.



Ngay tại sảnh, Lan cũng nhớ, ngoài camera, còn có hệ thống các súng máy ẩn trong tường, khi có tấn công bằng đường bộ, súng có thể trổ ra, cửa sập đóng kín lối vào và lên trên tầng. Cô ngồi nghĩ ngẩn ngơ cảm giác nhiều thứ, xung đột và chiến tranh là hai thứ mà người ta luôn có từ đời này qua đời khác. Mải suy nghĩ, ông Tuấn đi xe vào tòa nhà, đang đi bộ từ cầu thang đại sảnh đi vào. Lan vội sửa lại quần áo, đứng dậy bước nhanh theo ông Tuấn, cô gọi:

- Anh Tuấn! Anh Tuấn!

Ông Tuấn nghe ai gọi, dừng bước quay lại nhìn thấy một cô nàng cao ngang ngửa mình, bước đi khoan thai uyển chuyển, váy đầm công sở rất đẹp, nhưng hình như hơi cao một chút trên gối, cô ta có đôi chân gợi cảm quá, ông hỏi:

- À, Lan, em đến tìm Long hả?

- Vâng! Em đến vì chuyện anh Long.

- Có chuyện gì không?

- Sao anh lại hỏi em điều này? Em nghĩ anh biết Long đi công tác ở đâu chứ!

Ông Tuấn trầm ngâm một lát rồi nói:

- À, rất tiếc, nếu em vừa biết Long đi công tác, anh cũng không thể nói cậu ta hiện giờ ở đâu. Đó là trách nhiệm trong nghề này.

Lan nói:

- Anh Tuấn, làm ơn nghe em một chút, Long có nói với em đang đi công tác.

- Rồi sao? Cậu ta có nói đang ở đâu? – Ông Tuấn tò mò hỏi

- Không! – Lan tránh né

Cô nói tiếp:

- Cách đây hai ba hôm, bọn em có điện thoại nói chuyện, nhưng bằng linh cảm của phía phụ nữ, em nghi ngờ anh ta đang cặp với cô nào ở đấy.

- Sao? Em nghĩ vậy à

Nói đoạn, ông Tuấn chau mày, nhìn mặt Lan, suy nghĩ, “Quả thực, mình cũng đang đềphòng chốngcậu ta có thể dính líu với một trong những người tại ngôi nhà đó, trước hết là Đào, giờ cô nàng bạn gái cậu ta cũng nghi ngờ điều này, sau khi cô ta điện thoại cho cậu ta.”. Ông Tuấn vẫn đứng suy nghĩ, Lan lại nói:

- Anh Tuấn, mong anh giúp em, vì em vừa quyết định là từ tháng sau sẽ chính thức chung sống! Vậy mà giờ anh ta còn bay nhảy nơi nào, cả lăng nhăng nữa!

- Thôi được, ở đây không tiện, em theo anh lênphòng chốngđợi trên lầu, anh cần dự cuộc họp gấp ngay bây giờ, khoảng 20-30 phút sau anh sẽ nói chuyện với em. Em có thể chờ chứ, bận chuyện gì không?

Lan gật đầu:

- Vâng, em chờ được! Ta đi thôi anh.

Cả hai đi vào cửa lên lầu, thực hiện thủ tục tại máy quét an ninh và căn cước xong, họ vào bên trong lên thang máy.

***





 

vnn_vn

New Member
hi, hom nay ngay toan so 1 (11/01/10) giong voi so CMND cua toi, co 1 day 4 chu so 1 lien tuc la xx1111x.

toi dang tiep tuc co gang vui tat truyen nay, luc dau la huong den truyen vua, sau thay truyen vua chua du, the la mo rong de tai, them noi dung, co gang nang len thanh truyen dai co tren 500 trang. truyen la "tong hop" nhieu the loai, tat nhien không the thieu tinh cam, tinh cam luon la thu loi cuon.

toi thich the loai trinh tham, se co thu viet. neu toi bat dau viet truyen chi co toan kieu hinh su, sat nhan không cac ban co thay vui ko?

- qua truyen nay co 1 so nguoi doc da goi thu truc tiep den noi chuyen, rat vui vi nhan dc hoi am cua cac ban, anh chi.

gd.



 

Lanny

New Member
bo sung cho lan dang truoc, thanh 2 lan dang

BMNNCH - Ch 7: 1(1.9)

...

***

Phòng họp nội bộ trên tầng 4 Sở cảnh sát Phúc An hôm nay khác hẳn, nó được chủ trì bởi một mình ông Trần Hiếu Tuấn, là người chịu trách nhiệm cao nhất cho vụ án “Chuyên án Nhà chủ hộ Trương Thế Tuyệt, Ấp 4, khu dân cư số 3, thị trấn Kiên Thành, huyện Kiên Thành, Tỉnh Long Hà.”. Áp lực từ sau buổi họp ban đầu, tất cả giờ dồn lên đầu mình trưởng thanh tra. Những vị lãnh đạo khác, chỉ xem loáng thoáng qua tình tiết sơ bộ, xong ai nấy đều bận tâm với những chiến lược ngoại giao của họ và của Sở, tình tiết và nghề vụ chuyên môn cũng như trong bất kể tất cả thứ đều dồn vào vai người chỉ đạo có kỹ thuật. Từ hôm nay, hay từ giây phút này trở đi, áp lực và những thứ vô hình đi sau nó vừa dồn lên đầu ông Tuấn, chuyện đưa ai đi đâu, tư duy tác chiến trong suốt cuộc điều tra, thậm chí những lần như vậy khi có tai nạn cho nhân viên trinh sát, thường người trực tiếp chỉ đạo vào cuộc thường không tránh khỏi lời dè bỉu của nhân viên, gia đình của họ. Sự chuyện phức tạp như vậy, không còn là “ăn lương” và chỉ đạo tất cả thứ, đằng sau nó còn nhiều ảnh hưởng vô hình. Làm cách nào để điều động nhân viên một cách hiệu quả cao nhất, sáng suốt, sáng tạo, nhưng lại âm thầm lấy lòng được những vị trí lãnh đạo trên mình. Quả thật là một bàn cờ đầy giá trị tinh tế. Ông Tuấn, sau nhiều năm đảm nhiệm cương vị này, dường như cũng vừa già đi theo công việc, mái tóc vừa lấm chấm vài sợi bạc, gương mặt hóp thêm nhiều phần mập mạp ra, những nếp nhăn ngăn nắp thẳng quanh trán, khóe mắt … bên cạnh đó những ưu đãi to lớn mà ông được tưởng thưởng, ông cũng không chối cãi, một căn nhà cỡ biệt thự nhỏ trong trung tâm thành phố, gia đình sống sung túc, con cái học hành thuộc diện có thể “đua đòi” so với bạn cùng lứa, trong khi lương của trinh sát mới vào nghề có thể còn thiếu cho anh, chị đó chi tiêu đến cuối tháng. Dù cho chính phủ vừa trợ cấp rất nhiều thứ về điện, nước, miễn phí học đến trung học, trợ cấp thất nghề và trợ cấp tuổi già cho tất cả tất cả công dân, song những thứ đó ai cũng như ai đều được hưởng, như bất kể xã hội nào, cũng phân chia giai cấp và thứ hạng, những ưu ái chung của chính phủ chỉ đủ để cho một người tạm an tâm sống khiêm nhường trong xã hội đó. Đã từng có những cuộc du ngoạn trong ngày quanh thế giới của những kẻ chơi nổi, không phải bằng tàu bè, trong khi người dân ít dám nghĩ sẽ bỏ trước đi tiểu bay thuyền, thì tầng lớp thượng lưu có thể bắt đầu một ngày mới tại sân bay bay thuyền tại thủ đô của Vương quốc Cao Miên lúc 7g sáng, ăn sáng tại London lúc 7g20, ghé sang Paris uống café lúc 7g45, và sang NewYork mua sắm lúc 9g, trưa thưởng thức bữa trưa tại Tokyo, chiều về Bắc Kinh xem thi đấu võ và về lại nhà trước 11g đêm. Một tour du lịch của dịch vụ bay thuyền quốc tế, bay vòng quanh quả địa cầu trong ngày, và tối về lại cănphòng chốngyêu thương của mình ngủ say giấc nồng. Đêm đó, quả thật, vì sao trên trời cũng xuất hiện trong giấc mơ xa xăm của họ, cho một thế giới mãi không ngừng, không thể đoán biết hết ngày mai, tiếp tục xa hoa hưởng thụ hay một ngày kia tỉnh giấc bên vỉa hè cùng lon sữa bò lách cách những đồng trước lẻ bố thí, và đêm đêm giấc mộng kia bị phá vỡ bởi lo tiếng còi của xe cảnh sát đi thu gom kẻ vô gia cư, ăn mày, lang thang vv.



Minh Ngọc – cán bộ pháp y Sở trình bày với tất cả người:

- Thưa thanh tra Tuấn, đêm qua, Sở vừa nhận được bưu phẩm mật (an ninh) của đặc vụ Long từ Long Hà. Chúng tui đã cho chuyển ngay đến Phòng xét nghiệm của Sở, rất đáng khen, là các cán bộ trực của Phòng vừa tranh thủ xem qua trong bưu phẩm có những thứ gì và tiến hành xem xét sơ bộ và cho ra kết quả ngay lúc 8g sáng nay.

Mọi người vẫn chú ý theo dõi Minh Ngọc đang trình bày:

- Trước tiên, hình ảnh Long gởi về cho thấy mộtphòng chốngnhỏ phía sau nhà ông Tuyệt có dấu hiệu nhiều bàn chân đi qua lại, khi phóng lớn hình, và theo logic khoa học về tư thế, các cán bộ tạm thời (gian) kết luận những vết giày dép trong cănphòng chốngnày cho thấy có một trong nhiều đối tượng thường xuyên đi từ cửa ngoài vào trong gương. Chúng ta không thể đặt trường hợp người nào đi đến gương rồi lại đứng đó. Nếu đứng tại chỗ, vết giày dép sẽ bị dằn nhiều chỗ. Tuy nhiên trong hình cho thấy vết giày dép này rất rõ, và cảm đoán như ai đó đang bước vào gương?



Nghe đến đây, ai nấy trongphòng chốnghọp có ông Tuấn, hai thanh tra là Dương Văn Trung, và Đinh Quang Hải, các chiến sỹ trinh sát là Thanh Minh, Huy Tuấn, Quang Hà, Văn Bình đều hơi “vểnh mày” tỏ thái độ ngạc nhiên. Có tiếng xì xào “Không thể, bọn này có lẽ ngày nào cũng trèo lên gương hay sao?”, “Không phải, hay đằng sau gương có cửa đi sangphòng chốngkhác”. “Cũng có thể bọn nó đi bộ trong nhà tập thể dục!” “Ông nói vớ vẩn, cănphòng chốngnhỏ thế mà tập thể dục cái gì”. “Ơ thế, ở nhà tui bà nhà tui còn đứng tập trong cănphòng chốngcòn nhỏ hơn như vầy thì sao” …



Ông Tuấn hỏi lại:

- Cô Ngọc nói sao, có người đi vào gương hả? Chuyện này là sao?

- Đúng vậy thưa thanh tra, theo tâm lý tư thế và chuyển động, cán bộ vừa kết luận như vậy. Còn chiếc gương trongphòng chốngcô Đào tại sao như vậy, đến giờ vẫn chưa thể hiểu được. – Ngọc nói

- Cán bộ có nói, nhiều người đi ra vào, hay chỉ có một người. – Ông Tuấn lại hỏi

- Nhiều người thưa thanh tra – Ngọc trả lời

- Ngoài ra, còn có một số tàn thuốc lá hút dở vứt trong phòng, và Long còn thu thập được một số mẫu hoa khô trongphòng chốngvà trong nhà tắm phía sau tại cănphòng chốngcủa Đào. – Ngọc nói tiếp

- Có kết luận gì của Phòng về mẫu hoa khô không? – ông Tuấn hỏi?

Minh Ngọc tỏ vẻ vui vui vội trả lời:

- Thưa tranh tra, tất nhiên là có! Phòng vừa có ngay kết quả xét nghiệm sáng sớm nay cho hay loại hoa, lá khô này có nguồn gốc từ một loài cây dại thuộc vùng núi phía Bắc nước ta, có tuổi thọ trên vài ngàn năm, theo phân tích mẫu, Phòng xác nhận đây có thể là loài cây quý, chỉ một lượng nhỏ chúng làm ra (tạo) ra một dạng tinh chất có mùi đặc trưng và mạnh gấp trăm lần các loại nước hoa sang trọng ngày nay. Các chất hóa học, hiện chưa xác định rõ tên của loài hoa này, có khả năng lôi cuốn, thôi miên con người trong chốc lát sau khi ngửi, cũng như đẩy lòng kích thích tình dục của con người lên cao độ. Đặc điểm của loài này dù còn tươi, hay phơi khô đều giữ chất hương trong thân rất tốt. Tuy nhiên, chúng ta chưa xác định được khu vực loại hoa này mọc ở đâu, đây là thiệt thòi cho các nhà mùi học và chuyên gia hóa phẩm.

Ông Tuấn khẽ phất tay ra hiệu cho Ngọc nói:

- Thôi được! Rất tốt! Chúng ta đi tiếp qua phần đánh giá sơ bộ, các anh, chị có ý kiến gì bước đầu sau kết quả cô Ngọc vừa thông báo đây!

- Các anh chị, có đánh giá là trong căn nhà đó thỉnh thoảng, cũng có thể là thường xuyên có người lui tới?

Văn Bình nói:

- Thưa thanh tra, theo kết quả chuyên án, hiện chỉ còn cô Đào và người anh thứ ba còn sống, vậy có thêm đối tượng nào lui tới? Tại sao chúng ta không có thêm tin tức gì về họ?

Thanh Minh thêm vào:

- Theo tui nghĩ, có khả năng căn nhà còn đường nào có thể đi vào từ phía sau? Vì phía sau căn nhà là nhiều núi non hiểm trở. Hơn nữa từ sau những dãy núi đó là biên giới nước ta và Miến Điện. Khu vực này rất phức tạp, chưa kiểm soát được số người lai vãng, lẩn trốn trong rừng.

- Ừhm, cũng có thể - Ông Tuấn và một số người gật gù.

***

Bên ngoài, Lan vẫn ngồi đợi tạiphòng chốngtiếp khách, cô vừa nóng lòng vì phải ngồi chờ hai lần trong sáng nay chỉ để đợi ông Tuấn. Tất cả chuyện này nghe mơ hồ do chính sự ghen tuông của cô thêu dệt nên giờ này cô phải mất công, lại lo nói dối tìm lý do lảng việc, ngồi đây đợi người khác. Cô cảm giác nóng, vội đi vào nhà vệ sinh bên góc trái. Lan vào trong xem lại gương, nhìn kỹ mặt mũi xem vết trang điểm có bị nhòe không, lấy vài thứ ra đánh lại khóe mắt, cô lại thấy nóng trong người nên nhẹ mở cúc áo vét kéo lên chỉnh lại áo, và lấy trong túi ra chiếc điều khiển để bật công tắc sang chế độ thổi khí mát. Vốn chiếc áo truyền thống từ bao đời, nay vừa được đưa thêm hệ thống điều hòa nhỏ, có thể thổi hơi mát hay hơi ấm để điều hòa nhiệt độ, khi muốn lạnh hay khi muốn giữ ấm, máy điều hòa này được bố trí nhỏ gọn tại tà áo, trong lớp áo đó có len lỏi các ống nhỏ dọc ngang áo đưa khí đi khắp nơi, khi giặt giũ, phơi chỉ cần tháo nhẹ bộ điều hòa ra khỏi ống nối bên dưới. Lan nhấn công tắc tăng dòng khí mát chạy quanh cơ thể để cho luôn mát mẻ, tránh ra mồ hôi gây mùi, sẽ là kẻ thù của thứ nước hoa cô vừa xức sáng nay, và giữ được hương thơm mát cả ngày. Lan khẽ kéo lại áo vét, áo lót bên trong, váy bên dưới. Chỉn chu, cô lại đi ra ngoài.



Vô tình, ông Cao Tấn Danh – Giám đốc Sở vừa từ thang máy đi ra, ông mới đến Sở làm, đang đi ngược lên phòng. Còn Lan từ trong hành lang bên trái quay ra. Hai người vừa thấy nhau từ cách 20m. Ông Danh, như giật mình thấy một đối tượng nào lạ mặt nhưng rất yêu kiều đang bước khoan thai tiến lại, chân bước nhịp đều, hai bàn chân khẽ chúm lại rất nhịp nhàng với tay đánh nhịp, Lan đang hơi bực bội nên cô không để ý ai phía trước, cô bước tự nhiên như đang đi dạo, chợt cô nhận ra một người dáng vẻ bệ vệ, chân bước hơi hai hàng rất dứt khoát đang lù lù đi lại gần phía cô, ông ta không ngừng nhìn vào đùi cô. Đôi chân dài, đi một đôi ủng cao hơn mắt cá đôi chút, không một góc ghồ ghề từ từ bắp chuối, đầu gối và chạy thẳng lên trên. Ông Danh không thể rời mắt khỏi đôi chân đó, tất cả luồng thần kinh như đổ thẳng xuống bên dưới, ông thấy chút hứng tình.



Hai người đi như “diễn” trước mặt nhau một đoạn. Khi vụt qua nhau, Lan chợt nhớ hình như người vừa đi ngang qua mình chính là ông Danh – Giám đốc Sở. Còn ông Danh không cưỡng lại nổi sức thu hút, ông vốn nghĩ “Trong cái Sở này, hiện giờ mình là người quyền cao nhất ở đây, tại sao có một bóng hồng nào vào đây đi như dạo mà không hề một lần nhìn ta, chẳng lẽ ta cho phép thế hay sao? Mà cô ta là ai lại vào đây lúc sáng sớm? Thử hỏi xem cô ta làm gì?”. Ông vừa quay lại, thì cô kia cũng vừa quay lại, hai người tình cờ quay lại vì nhân tiện muốn “dò hỏi” nhau một điều gì. Lan nói trước:

- Ồ, xin hỏi có phải, ông là ông Danh – Giám đốc Sở hay không ạ?

- Đúng vậy! Sao cô biết rõ tui vậy! Cô là ai? – Ông ta cũng đạo mạo đối đáp.

- À, anh Danh, xuýt nữa em quên, ta gặp nhau rồi anh nhớ không?

Ông Danh nhìn Lan lại một lần nữa, cũng ngạc nhiên hỏi:

- Sao? Ta gặp nhau rồi hả? Sao tui không thể nhớ cô là ai? Mà cô có chuyện gì?

Lan nói:

- Tại anh bận rộn quá không thể nhớ, ta gặp nhau tháng trước còn gì nữa?

- Dịp nào? Tháng trước tui có bao nhiêu cuộc họp, chiêu đãi, làm sao nhớ hết! – Ông Danh nói

- Không nhớ thì em sẽ nhắc anh, mà thôi, để em giới thiệu anh, em là Lan, phụ trách kinh doanh công ty đồ lót!

Ông Danh ngạc nhiên, hí hửng, nhìn lại cô ta từ đầu xuống chân:

- Đồ lót à?

- Vâng- Lan đáp

Ông Danh đưa tay nhìn đồng hồ rồi nói:

- Thực ra tui cũng đang đi lênphòng chốnghọp, các đại biểu tỉnh khác đang đợi, thế thế …

- Vâng, thưa anh, em cũng đang định nói, anh đang bận chuyện không tiện, tối nay à không khi nào rảnh rỗi anh có thể gọi lại cho em được không. – Lan nói và chuyển ngay danh thiếp của mình cho ông Danh.

- Àh, được đựơc tui sẽ sớm xem xét. Mà có chuyện gì nghiêm túc không.

Lan vừa nói vừa vặn vẹo chân phải trên đôi bốt, cảnh này khiến ông Danh không ngừng quan sát nãy giờ, ông như mê mẩn khi đang đứng rất gần và trông thấy chân cô nàng. Lan nói:

- Nghiêm túc chứ anh! Em thật sự có chút chuyện nhờ anh giúp!

***





 

aitran131

New Member
"Cuộc sống ồn ào vừa đánh tan âm khí, ma thiêng phải bạt đi xa. Những linh hồn, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng khó có lòng hiện lên được, vì khí dương mạnh quá. Có lẽ các ma thiêng đều chạy cả về những chốn đồng rừng xa vắng, ở lẫn lút trên đồi, trên ải, không còn hy vọng gì phảng phất ở những đô thành.

Chả bù với thời (gian) thái bình êm ái thuở xưa: đâu đâu âm khí cũng đều vượng cả, muốn rong chơi chỗ nào cũng được, không bị một mãnh lực gì ngăn cản, đánh tan đi. Thuở đó, người âm phủ với người dương gian nào có xa nhau mấy: ông Bồ vừa vì sự người với ma hay chung chạ mà viết nên pho truyện Liêu Trai. Ðến thời (gian) nay, Liêu Trai vừa hóa ra một cuốn truyện hoang đường vô lý! Cho hay ma cũng có thời.

tui có lẽ còn được nhiều hạnh phúc hơn Bồ tiên sinh là tui đã được thấy tận mắt ma hiện hình giữa ban ngày, trong thời (gian) đại bây giờ, lại ở một nơi không cách xa đô thành phồn nhiệt mấy. Ðó thực là một sự lạ; và, cũng vì sự lạ đó, tui mới chép nên câu chuyện này... "



Đó là lời tác giả Tchya về tuyển tập truyện ma Ai Hát Giữa Rừng Khuya.tác giả muốn nói về những linh hồn mà có thực tại ở thế giới của chúng ta.Để có thể đọc được hết tuyển tập truyện ma của Tchya các bạn có thể truy cập vào http://thuvien.maivoo.com/Kinh-Dị-Ma-quái-c11/Ai-Hát-Giữa-Rừng-Khuya-d792.

chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.





 

Quade

New Member
Bạn ơi, cái gì đây? thêm truyện ma hả? bạn tên gì pa rk sno w. có ý tưởng gì cho truyện này ko? nếu dc, nâng truyện lên 1000 trang pó st ròng rã luôn.

- 1 , 2 ngày nay tớ đang sa sút tâm trạng đây, tớ liên lạc lại 1 người bạn gái không dc, nàng đi lấy chồng rồi. vậy mà mình cứ thỉnh thoảng lại nhớ họ.

rất vui vì bạn vô chơi

gd



 

duy_khuong71291

New Member
sercret of a hounted house - Chap 7: 1(1.9)

...

***

Ông Tuấn quay sang hỏi Văn Bình:

- Anh vui lòng kiểm tra các tọa độ đặc vụ Long vừa dừng lại.

- Vâng, ông vui lòng đợi chốc lát!



Văn Bình đứng dậy kiểm tra lại các màn hình, anh nhắc cho kỹ thuật viên phía sau mở màn hình bản đồ điện tử trong phòng, trong các xe dùng vào công vụ, có trang bị màn hình hệ thống máy tính nhỏ, và bộ phận liên lạc, vô hình trung đó cũng là chiếc máy phát tín hiệu giúp cho nhân viên biết vị trí xe nằm đâu trên bản đồ tìm vị trí địa lý qua vệ tinh, dọc ngang trên bầu trời và thậm chí trong lòng đất đều bao trùm đủ loại sóng tín hiệu. Thật ra Long cũng biết điều này nhưng do anh cũng hiểu nhân viên bộ phận chỉ biết tọa độ chiếc xe, còn quan sát được rõ ràng toàn cảnh thì rất khó, nên Long cứ mặc, khi được cho phép nghỉ, anh làm chuyện riêng.



Chiếc xe Long đang sử dụng là một phương tiện kết hợp của nhiều công nghệ hiện đại, hệ thống máy tính, bộ vi xử lý siêu nhỏ trong xe để xe có thể tự vận hành, súng laser phía trước nằm ẩn trong vỏ ngoài, quay qua lại lên xuống 30 độ, có công tắc bắn ngay tay cầm giúp trinh sát vừa lái rượt đuổi vừa có thể tấn công, một bộ phóng dây và móc ở đầu xe và bộ tời trong trường hợp xe cần được kéo khi rơi vào đường lầy hay hố sâu, một ống xả phản lực bố trí kín đáo dưới thân xe phía sau sử dụng năng lượng cao cấp (dự trữ trong các pin nguyên tử siêu tích trữ) để cho xe đạt tốc độ tối đa trong tích tắc có thể phóng qua các chướng ngại vật như vực thẳm hẹp, lạch, suối đềphòng chốngtrường hợp bị kẻ địch đuổi áp sát vào đường cùng, bình thường xe vẫn sử dụng nhiên liệu thường như xe dân dụng. Ngoài ra, trong xe còn có chức năng “tự hủy” khi đó toàn bộ nguồn năng lượng nguyên tử biến thành quả bm di động được kích nổ giúp cho các chiến sỹ trong trường hợp cuối cùng có thể phá mục tiêu kiểu cảm tử “không người lái”. Để ngụy trang, chiếc xe được thiết kế che đậy nhiều chức năng, khi cần, nó có thể hạ một bánh nữa giúp xe tự vận hành hay điều khiển từ xa. Một phương tiện hiện đại, một “chú ngựa sắt” luôn sát cánh bên trinh sát. Đó là lý do các chiến sỹ phải luôn rèn luyện, trải qua đào làm ra (tạo) và thi sát hạch, nâng ngạch, để trở thành đặc vụ “chiến binh” cấp 1, 2, 3, 4 tùy trình độ họ được cấp phát sử dụng phương tiện tối tân trang bị cho ngành cảnh sát. Long chỉ mới ở mức 3, được sử dụng phương tiện trên bộ. Trinh sát mới vào nghề sau khi qua kiểm tra sức khỏe, kỹ năng, đương nhiên được xếp vào cấp 4. Còn chưa có cấp là cảnh sát thường. Trước khi ngồi vào vị trí trưởng thanh tra, ông Tuấn cũng có thời (gian) gian trên 10 năm lăn lộn làm trinh sát, khi đạt đến trình độ cấp 2, được sử dụng phương tiện trên không, ông vừa lái bay thuyền chiến đấu để đi tác chiến. Còn cấp 1, rất hiếm hoi, ít có trinh sát nào đạt đến, khi đó gọi là “siêu chiến binh” không phân biệt trong ngành cảnh sát hay quân sự nữa, là những người vừa có khả năng tác chiến tốt cũng như tư duy tác chiến chỉ đạo đội hình chiến binh cấp 2, 3, 4. Đội hình chiến binh này thường áp dụng trong trường hợp có chiến tranh để vào sâu lực lượng địch gây rối, phá hủy, ám sát, hay chống khủng bố vào sâu lực lượng, giải cứu con tin vv.



Thanh tra Tuấn vừa giữ từng hoạt động 15 năm mà chỉ mới lên đến chiến binh cấp 2 ông vừa vào tuổi 40, không phù hợp đi điều tra tác chiến, nên được chuyển sang làm quản lý tại Sở. Thành tích của ông Tuấn là từng đưa nhóm 3 chiến binh cấp 3, 4 trên bay thuyền giải vây thành công một vụ bắt cóc nổi tiếng tại khu vực biên giới bên tỉnh Thẩm Xuyến trong một lần đi tuần tra khu vực biên giới Cao Miên – Miến Điện. Phát hiện một nhóm quân trú ẩn trong rừng, dựng lều, doanh trại, cùng một số bay thuyền. Trước đó một ngày, bọn này vừa dùng bay thuyền bất ngờ áp sát nóc Tòa nhà chính quyền tỉnh Trường Giang, khống chế và bắt giữ một nhân vật khi anh ta đến thăm cha mình, vừa từ trên bay thuyền Air-taxi bước xuống sân. Bọn bắt cóc vừa nhanh chóng biến mất trước khi lực lượng an ninh đến. Nạn nhân là con trai của một thành viên đảng trong Thượng viện đang tranh cử tổng thống lúc đó. Ngày hôm sau, khi bọn chúng chưa kịp đưa ra yêu sách đối với Thượng Viện, cả nước nhốn nháo và tò mò trước tin tức này, chưa rõ lực lượng nào trong nước, hay nước ngoài vào gây rối. Một mình cầm lái, ông Tuấn vừa tiếp cận, nhử địch, đội hình bay thuyền của chúng phát hiện, bay ra tấn công. Lực lượng viện trợ lúc đó chưa đến kịp, ông Tuấn đành “bất đắc dĩ” một mình đại náo toàn bộ lực lượng của chúng. Sáu chiếc đánh một, bay dọc ngang trên toàn bộ khu vực biên giới và rừng Thẩm Xuyến, bắn nhau gây đổ trụi vài chục cây cao trên một khoảng rừng. Kết quả ông bắn hạ đội hình 6 bay thuyền phía địch. Sau đó, ông hạ cánh tại bìa rừng và cùng 3 chiến binh khác đột nhập vào đột hình của chúng giải cứu được con tin. Với chiến công này, ông Tuấn vừa được ghi nhận công lao, tiềm năng sẽ lên nắm chức trưởng thanh tra Sở sau này. Lúc đó, trinh sát Tuấn đang 35 tuổi, một vợ hai con, cả gia đình chung sống trong căn hộ chung cư của cha mẹ ông tại Phúc An, hàng ngày đi làm, ông phải đón xe điện đến Sở cảnh sát, những tối ông không bận đi công tác, ông phải chạy xe môtô đi đón vợ là nhân viên phục vụ một hãng thức ăn nhanh buổi để tiết kiệm chi phí cho gia đình.



“Siêu chiến binh” là người phải vượt qua ba cấp 1, 2, 3 chỉ trong vòng 4-5 năm, tức bản năng vừa có tố chất chiến binh, để khi tuổi gần kề 30 vẫn còn đủ sức khỏe đi tác chiến, và chỉ đạo đội hình chiến binh. Trong nội bộ ban trinh sát Sở tại Phúc An, vừa có nhiều đề xuất kín đưa Long lên cấp “Siêu chiến binh”, bỏ qua giai đoạn cấp 2 vì anh có rất nhiều tiến bộ trong thời (gian) gian qua. Công tác này chưa chính thức đến với Long, anh lại nhận nhiệm vụ cho chuyên án nhà ông Trương Thế Tuyệt.



Văn Bình hỏi:

- Thưa ông, cho rà soát dữ liệu tọa độ lùi lại mấy ngày?

Ông Tuấn đáp:

- Để xem! …À, lùi lại từ hôm nay!

Văn Bình cho rà lại tọa độ, chỉ trên màn hình, trả lời:

- Trưa hôm qua, tọa độ xe Long điều khiển dừng lại tại vị trí này, cách trung tâm thị trấn Kiên Thành khoảng 15 km. Thời gian từ 10g38 phút đến 15g40.

- Vị trí đó là đâu? Ông Tuấn hỏi

Văn Bình kiểm tra lại địa hình khu vực, nói:

- Đây là ngoại thành bên ngoài thị trấn, đi sâu vào là núi đá, rừng rậm sắp đến biên giới, từ chỗ này cách nhà ông Tuyệt trong vụ án chừng 7 km.

Ông Tuấn suy nghĩ, “Đúng như hai trinh sát Hải Nam, Trọng Dương nói, cậu ta vừa ghé đến một nơi hẻo lánh gần biên giới để thăm một cô gái. Thời gian ở lại quá lâu, không biết giữa cô kia và cậu ta có chuyện gì không? Một nam và một nữ, chẳng có lý do gì để ở lâu ngoài chuyện kia? Mà cô ta lại đang là đối tượng tình nghi chính trong vụ này?”

Ông Tuấn nói tiếp:

- Anh cho lùi lại vài ngày xem sao?

- Vâng, thưa ông!

Kiểm tra lại một lúc, Văn Bình báo:

- Ngoài những nơi trong khu thị trấn, trùng vào giờ ăn tối, ăn trưa … Dữ liệu còn cho thấy, xe vừa đến vị trí trên vào ngày 8/7 lúc 10g15 và nán lại đến 18g20 mới về.

- Tốt – ông Tuấn đáp



Vừa nói, ông Tuấn hơi cười gượng lẫn lo nghĩ “Cậu này đúng là có nhiều điểm hơn mình ngày trước rất nhiều, chỉ có 6 năm cậu ta vừa có thể được đề xuất cho nhảy cấp từ 3 lên 1, làm siêu chiến binh. Tương lai, quyền lợi đến quá sớm! Đáng tiếc cậu ta lại nhờ cậy ngoại hình và tài lẻ mà đào hoa quá. Riêng hôm nay, mình vừa chứng kiến có đến 2 cô gái vừa ngả vào tay hắn, một cô thành phố đang ngồi ngoài kia, còn một cô nông thôn đang ở bên Long Hà, còn trước đây thì chưa biết hết. À chuyện gì, lại còn sắp đến chung sống với cô người mẫu ngoài kia nữa. Trong công tác, để tình cảm và thói ham hố xen vào, quả nhiên không hỏng chuyện trước thì cũng sau đó. Nhưng đây là vấn đề riêng tư, không thể mang ra trao đổi đánh giá tư cách cậu ta. Về năng lực, và kỹ năng tác chiến, hiện cậu ta vẫn đang xứng đáng lên cấp 1. Chẳng bù mình ngày trước, trước khi vào trinh sát và suốt 15 năm sau, chỉ quen có Hương, quen từ ngày sinh viên và 5 năm đằng đẵng công tác, mình chưa bao giờ có ý nghĩ quen ai khác. Và giờ mình và Hương vừa thành một gia đình …” Nghĩ đến đây, ông Tuấn từ khuôn mặt bực dọc lại chuyển sang hơi rạng rỡ, dù ông không nói.



Ngồi một lúc nãy giờ, thanh tra Văn Trung mới quay sang nói khẽ cho thanh tra Quang Hải:

- Anh Hải! Thằng Long này rõ ràng là đi làm việc, lại cua gái lang chạ rồi. Anh thấy anh Tuấn đang bực bội mà không nói không?

Thanh tra Quang Hải nói:

- Đúng vậy, nhưng nó lại là lính ưu ái của ông Tuấn! Giờ lại sa đà vào gái gú trong khi tạm nghỉ, có lẽ ông Tuấn không hài lòng. Thực ra, ở đây giờ chưa thấy thằng nào khá hơn nó.

Văn Chung và Quang Hải cũng từng là trinh sát song chỉ mới lên cấp 3, cùng giai đoạn với ông Tuấn, xét về tố chất tác chiến hai người không có xuất sắc, nên sau khi ông Tuấn lên trinh sát cấp 2, hai người vừa xin chuyển về Sở làm bên hành chánh quản lý, có thời (gian) gian hai người về vị trí còn cao hơn ông Tuấn, sau khi ông Tuấn lên trưởng thanh tra, hai người lại là cấp dưới. Trưởng thanh tra là cấp chỉ đạo cao nhất trong Sở, chỉ dưới Ban Giám đốc. Có nhiều lời bàn tán cho rằng ông Tuấn may mắn trong một lần tình cờ lại cứu được con của nhân vật chính trị, sau khi ông ta lên Tổng thống, cảm kích người vừa cứu con mình, Tổng thống vừa vận động hành lang bên Phúc An cho ông Tuấn lên trưởng thanh tra, chứ cứu một thường dân thì chưa chắc ông Tuấn có ngày hôm nay. Tuy nhiên, có ý kiến khác lại cho rằng, hành động đó quả thật thể hiện sự tận tụy, dũng cảm và trách nhiệm của ông Tuấn cùng đội trinh sát. Vì vào thời (gian) điểm đó, từ lúc phát hiện bọn bắt cóc cho đến lúc đánh nhau chỉ có vài phút, ông Tuấn đang làm nhiệm vụ tuần tra biên giới, cũng không hề biết đó là lực lượng nhóm bắt cóc, ông chỉ nghĩ đó là một nhóm nổi loạn đang ẩn náu trong rừng.



Trong đầu thanh tra Quang Hải, thật ra cũng nhiều lo âu nhưng chưa định hình thành suy nghĩ, ông ưu tư cho rằng chuyện thầy trò Tuấn – Long thực ra có mối liên hệ nhưng chưa rõ ràng, về sự nghề phấn đấu, hai người đều ngang ngửa nhau, thậm chí Long có tiến bộ nhanh hơn ông Tuấn và có tố chất giỏi hơn từ sức khỏe đến tác chiến. Ông Tuấn trong một lần xả thân nghĩa hiệp, tình cờ trúng phải yếu nhân, bao năm công tác gian truân ông như gặp thời cơ ngàn vàng từ đó mà lên như diều gặp gió. Còn Long, cậu ta chưa biết chừng xả thân nhầm chỗ, vì qua biểu hiện có vẻ rất chu đáo với cô gái này, cô gái kia, chuyện “xả thân vì gái” từ xưa đến nay thực ra chỉ có lợi ngay cho bản thân, chẳng ai khen chưa nói đến còn ghanh tỵ, mà hậu quả có khi khôn lường.



Văn Trung ngồi lâu cũng hậm hực, quay sang “đá” ông Quang Hải:

- Thật chẳng ra sao nữa! Ngày nào cũng ngồi họp mất bao thời (gian) gian, bàn chuyện một thằng đang mải “đùa” với gái ngoài kia!

- Đến giờ, gần hai tuần rồi, nó chẳng liên hệ báo tin tức gì, ngoài ba cái thứ lặt vặt hôm nay!

Quang Hải huých Văn Trung:

- Sụyt! tui biết, nhưng chưa phải chuyện ta, phận sự ta đâu cho phép nói về cậu ta! Vả lại, quả nhiên trong thời (gian) gian qua, vụ án bên nhà kia còn kẹt chuyện gì, có người đến thuê nhà rất đông, hung thủ không ra tay, thì làm sao điều tra.

- Sau vụ này, nó về, mà được lên cấp 1, thì cũng ngang ngửa vị trí tui và ông đang ngồi, ông nói xấu nó, lỡ ai nghe thấy, sau này có phải bất lợi không chứ?

Văn Trung im lặng đỏ mặt hậm hực. Ông Tuấn nãy giờ ngồi, tuy cũng buồn và thấy hơi xấu hổ trước mặt tất cả người, ông không muốn nói thêm chuyện Long ghé lại một địa điểm trên nhiều lần, mỗi lần ở lại rất lâu, sợ tất cả người trong buổi họp hiểu chuyện thì càng xấu hổ. Ông chợt nhớ ngoài kia còn có cô bạn gái cậu ta đang đợi mình.



Ông hỏi tất cả người:

- Có ai có ý kiến gì không?

Một số người trong buổi họp tỏ ý không muốn nói. Ông Tuấn cho dừng buổi họp.

- Chúng ta sẽ đợi thêm tin tức và xem diễn biến ra sao!

- Vâng, thưa sếp! – một vài người đồng thanh nói

***

Buổi họp giải tán, tất cả người vềphòng chốnglạm chuyện tiếp. Lan đứng ngoài mừng thầm vì hết giờ họp sớm, tiện hơn cho công chuyện của cô. Ông Tuấn vừa đi ra ngoài, Lan vừa đón đầu lại hỏi:

- Anh Tuấn!

- Ừ! Xin lỗi để em chờ lâu, nhưng công chuyện bận quá

- Không sao đâu anh!

- Ta lênphòng chốnganh nói chuyện một chút, kẻo ai nghe!

- Ok

Cả hai vào thang máy, lên lầu 8 làphòng chốngcủa các cấp lãnh đạo trong đó cóphòng chốngông Tuấn.

- Lan, chúng ta sẽ vào đề nhanh nhé! Buổi họp hôm nay nói rất nhiều về chuyện cậu Long! Nhưng anh cũng tò mò muốn biết tại sao hôm nay em sốt sắng đến đây từ sớm vậy, ngoài tin vui như nãy em cho anh hay, hai em sắp tới sẽ chính thức chung sống!

- Vâng!

- Thế sống ở đâu, nhà ai?

- Bọn em sẽ sống tại căn hộ của em, em được Công ty hỗ trợ mua trả lũy cho!

- Ở đâu? Tại quận Tiền Châu này chứ!

- Vâng, ở khu chung cư cao cấp Paradise!

- Tuyệt thật! Cậu ta quả là gã may mắn khi gặp một cô gái thành đạt lại thu hút như em! Anh khen thật đấy! Bọn em quả là thành đạt sớm … Anh chưa biết nhiều về em, nhưng cũng nghe Long nói qua, em hiện làm ở công ty thời (gian) trang thì phải?

- Anh quá khen, nghe anh Long khoe anh cũng đang ở nhà Villa trong thành phố còn gì nữa. Vâng, em làm quản lý tại một công ty trang phục lót nam nữ.

- À!

----



 

vunhatkhanh

New Member
nhan tin truyen Bi mat ngoi nha cuoi huyen 24/1/10

hi, mình tạm nghỉ 1 thời (gian) gian lo việc. và cũng cần thêm thời (gian) gian để đọc." trang văn vắng bóng người, cơm áo không đùa với khách thơ. "truyện sẽ viết lai rai, theo yêu cầu, có thể chưa ưng ý lắm nên để đấy, bạn nào quan tâm, nên gởi thư yêu cầu về: [email protected]. Thank các bạn vừa quan tâm trong thời (gian) gian qua. gd



 

Các chủ đề có liên quan khác

Top