daigai

Well-Known Member
Chỉ vì mất một con gà

Rêu rao bà chửi suốt ba ngày liền

Chỉ sang tứ phía láng giềng

Réo từ nội ngoại tổ tiên mười đời...



Nhân loại không mấy người không chửi mắng hay bị chửi mắng. Chửi mắng, rủa sả là thứ ngôn ngữ không thiếu trong cuộc sống, trong văn chương của mọi dân tộc. Vấn đề là xác định được ranh giới giữa văn hóa và phi văn hóa trong chửi mắng. TNTT> mở chuyên đề thú vị này để cùng bạn đọc đàm luận và tranh cãi. Chửi là la mắng, là nói những lời thô tục, cay độc để làm nhục người khác”, đó là theo từ điển tiếng Việt thông dụng. Cá nhân tui cho rằng đôi khi cũng cần diễn đạt ngôn từ một cách mạnh mẽ, biểu cảm – đôi khi cũng cần chửi. Và rõ ràng khi không có đòn để đỡ, khi phải cam chịu ẩn nhẫn, khi yếu thế không làm được gì đối thủ, người ta có thể phải chửi. Chửi cho bõ tức. Chửi là cần thiết, vấn đề là chửi cũng cần có văn hóa, làm cho đối phương thấy nhục cũng phải có văn hóa.
Nhiều người tự hào rằng ở Việt Nam có hẳn một cái gọi là văn hóa chửi – có nghĩa là người Việt chửi có vần có vè, có ve có vẩy; chửi có bài bản, lớp lang. Nếu văn hóa được định nghĩa như là những giá trị vật chất, tinh thần do con người tạo ra trong lịch sử hay lối sống, cách ứng xử có trình độ cao thì quả thật chửi cũng là một nét văn hóa.
Trong cuốn Tìm về bản sắc văn hóa Việt Nam của Trần Ngọc Thêm có đoạn: “Với lối chửi có vần điệu, có cấu trúc chặt chẽ, người Việt Nam có thể chửi từ giờ này qua giờ khác, ngày này qua ngày khác mà không hề nhàm chán. Đó là một nghệ thuật độc nhất vô nhị mà không một dân tộc nào trên thế giới có được”. Nghệ thuật chửi Việt Nam chủ yếu xuất phát từ miền Bắc do nếp sống cộng đồng tình cảm, ưa tế nhị và để tránh cái thô tục không cần thiết, người ta có hàng trăm cách, trăm lối diễn tả xa xôi, bóng gió được coi là tao nhã mà vẫn làm đối thủ tức đến hộc máu mồm. Bên cạnh chửi tục, người ta còn có lối nói mát, nói mỉa, nói xéo, chê bai cũng độc địa kinh khủng mà người ta cũng gộp luôn vào, mở rộng thuật ngữ chuyên “chửi”. Ở đây cũng cần phân biệt giữa “chửi thề” và “chửi”: chửi thề là văng tục, chửi vô tội vạ, chửi bất cứ lúc nào - kể cả lúc vui, chửi mà không có dụng ý bôi nhọ, không nhằm đối tượng nào; chửi thường nhắm đích danh người nào đó và thường trong lúc giận dữ, có dụng ý.

Ngày xưa, chửi được coi là vũ khí của người cùng kiệt bất khuất, người yếu bất khuất. Những kẻ thống trị có đầy đủ vũ khí, sức mạnh, còn những người bị trị luôn bị tước đoạt đến trần trụi cả về vật chất lẫn tinh thần, nhưng không phải vì thế mà kẻ bị trị chịu yên, họ biết dùng đến vũ khí độc tôn của mình để chống lại những cái trái với luân thường, trái với pháp luật, trái đạo đức. Mà đúng là “chửi” là vũ khí độc tôn của kẻ nghèo, khi trời dường như phú cho họ cơ quan phát thanh rất tốt, có thể vang khắp xóm cùng quê, có thể chửi từ giờ này sang giờ khác. Chửi, với các bài chửi điển hình như bài “Chửi đứa bắt gà” kéo dài hàng giờ, hàng ngày, dù kẻ bắt gà chắc gì đã mang gà ra trả, nhưng cái việc chửi vẫn phải được tiến hành, trước tiên để bõ tức, để giải tỏa tâm lý, sau đó là để phòng ngừa, để đánh thức lương tâm, đánh thức và nuôi dưỡng công lý. Có lẽ, đây cũng là một biểu hiện văn hóa trong cái sự chửi. Thật ra thì văn hóa chửi cũng không phải là đặc sản quá độc đáo của người Việt. Bộ sử thi tiểu thuyết hoành tráng Tam quốc chí đã kể rất kỹ về chuyện khi dàn trận đánh nhau các bên rất hay sử dụng một loại quân khá đặc biệt, đấy là những "mạ thủ". "Mạ thủ" thường chọn những người giọng tốt, ngữ điệu chắc chắn phải cong cớn, đứng ngay ở hàng đầu gào to những lời xỉ mắng đối phương. Khổng Minh Gia Cát Lượng của nhà Thục đã từng đích thân đanh đá mắng chết Tư đồ Vương Lãng của nhà Ngụy. Ở Ukraine hiện tại có cả cuộc thi chửi được tổ chức hàng năm có mục đích để thanh niên làm quen với văn hóa chửi của dân tộc và nâng cao tình yêu nước. Cuộc thi chửi được tiến hành theo hình thức hai người bước ra sàn đấu, lần lượt chửi nhau và bất cứ ai muốn đều có thể tham gia. Người dự thi có thể trích dẫn những câu nói từ văn học cổ Ukraine bao hàm các câu chửi rủa đậm màu sắc dân tộc. Người thắng cuộc là người có vốn từ vựng phong phú.
Cách chửi thay đổi rất nhiều, tùy theo vùng miền văn hóa. Ngay cả ở Việt Nam, người Bắc có cách chửi khác người Trung, người Trung chửi khác người Nam. Tuy nhiên, ngày nay, nhiều khi người ta quá lạm dụng "nghệ thuật" chửi, công cụ chửi, người ta chửi chỉ cốt để chứng tỏ mình chửi giỏi, người ta nói mát, nói mỉa, nói xéo người khác dù người đó chẳng làm gì mình – chỉ cốt để sướng miệng mà không hề nghĩ đến tác dụng độc địa của “lời nói-đọi máu”. Bàn về văn hóa chửi sẽ luôn là một đề tài thú vị và chắc hẳn cũng sẽ gây nhiều tranh cãi.

Nguyễn Quang Lập (nhà văn):


"tui thấy ở xứ mình vẫn chưa có văn hóa chửi thật sự. Chửi ở đây là chửi một cách văn minh, không phải là dùng những từ ngữ thô tục, kém văn hóa để chứi bới nhau, mà là sử dụng lý lẽ sắc bén để nói lên sự thật. Điều này thì cũng tồn tại ở nước ta lâu rồi, các cụ nhà văn nhà thơ nổi tiếng ngày xưa như Nguyễn Khuyến, Tú Xương, Tú Mỡ… chửi những người tham ô tham nhũng qua chính ngòi bút của mình rất hay đó chứ. tui nhớ ngày bé được nghe các bà ngoài hàng chợ Bắc chửi cũng rất thích, vì họ chửi nghe đúng, sâu và sắc bén lắm. Các nhà văn của ta bây giờ cũng chưa lưu tâm đến chuyện này, thường thì bất bình chuyện gì thì lên tiếng chửi vậy thôi, tùy hứng, dẫn đến người bị chửi cũng không thấy thuyết phục...".

Lê Minh Quốc (nhà thơ):


"Dân tộc Việt Nam vốn nhiều chữ, giàu chữ, thâm thúy nên khi ghét, giận, tức ai đó đều có thể chửi một cách có vần có vè, và đầy “hoa mỹ”, ví như cái chửi bà già mất gà của xứ Bắc hay cách chửi của người Huế. Nhưng bản thân tui nghĩ không nên khen ngợi cách chửi này. Với tôi, một bó lý không bằng một tí tình, khi chửi người ta tức là mình đã dùng lý rồi. tui thích những cách chửi như kiểu của Hồ Xuân Hương hơn".

Chửi trong văn học
"Bớ làng trên xóm dưới, bớ láng giềng láng tỏi … bên sau bên trước, bên ngược bên xuôi! tui có con gà mái xám mới ghẹ ở, nó mới lạc ban sáng mà thằng nào con nào, đứa ở gần mà qua, đứa ở xa mà lại, nó dang tay mặt, nó đặt tay trái, nó bắt mất của bà, thì buông tha thả nó ra, có đứa nào trót nhỡ tay đánh cắp con gà mái ghẹ của bà thì hãy banh lỗ tai vạch lỗ nhĩ lên mà nghe bà chửi đây này…

Chém cha đứa bắt gà nhà bà, chiều hôm qua bà cho nó ăn nó vẫn còn. Sáng hôm nay con bà gọi nó nó vẫn còn, mà bây giờ nó đã bị bắt mất. Mày muốn sống mà ở với chồng với con mày, thì buông tha thả nó ra cho nó về nhà bà, nhược bằng mày chấp chiếm, thì bà đào mả thằng tam tứ đại nhà mày ra, bà khai quật bật săng thằng ngũ đại lục đại nhà mày lên. Ới cái thằng chết đâm, cái con chết xỉa kia, mày mà giết gà nhà bà thì một người ăn chết một, hai người ăn chết hai, ba người ăn chết ba. Mày xuống âm phủ thì quỷ sứ thần linh rút ruột ra... ".

(Đoạn chửi của bà già mất gà, trích Bước đường cùng của Nguyễn Công Hoan)
Những bài chửi "Mất gà" độc đáo của người đàn bà nông thôn Bắc Bộ Việt Nam:
Bài số 1

"Con gà của tui nuôi bằng gạo, bằng thóc, mất tiền mua. Vậy ai bắt con gà xin trả lại, không thì tui chửi cho mà nghe đấy!
Cha Cao Tằng Tổ Tỉ, Cao Tông Tổ Khảo, Thúc Bá Đệ Huynh, Cô Di Tỉ Muội thằng cha mày đã bắt con gà nhà tao!
Con gà ở nhà tao là con gà, con qué. Nó về nhà mày là con Cú, con Cáo. Nó mổ gan, lòi ruột những đứa ăn miếng thịt gà nhà tao. Nó là thần Nanh đỏ Mỏ rút gan, rút ruột nhà mày ra. Mày không thả con gà nhà bà ra, bà đóng ghế 3 tháng 10 ngày, buổi sáng bà chửi, buổi tối bà chửi, buổi trưa bà hú, bà nguyền, bà rủa cho cây vàng lá, cho quả chột thui, cho Thần Trùng đến rút từng khúc ruột của Cha Ông, vợ con nhà mày ra!
Tao hú 3 hồn, 7 vía thằng đàn ông, 3 hồn 9 vía con đàn bà đã bắt con gà nhà tao. Tao gọi ông cầm cờ xanh đứng đầu ngõ, ông cầm cờ đỏ đứng sau nhà, ông cầm cờ vàng bên hữu, ông cầm cờ trắng bên tả yểm cho nhà mày đẻ con ra thì ngược, sinh cháu ra thì ngang vì đã dám ăn con gà nhà tao!...”
Bài số 2
“Ới làng trên xóm dưới, bên ngược bên xuôi, tui có con gà mái vàng. Sáng nay tui còn cho nó ăn, thế mà bây giờ nó bị mất ! Ai bắt được thì cho tui xin, nếu không trả thì tui chửi cho mà nghe đấy… ấy… ấy!
Bố cái thằng chết đâm, cha cái con chết xỉa ! Mày day tay mặt, mày đặt tay trái, nỡ ăn cắp của bà đây con gà. Này bà bảo cho chúng mày biết: Thằng đứng chiếu ngang, thằng sang chiếu dọc, thằng đọc văn tế, thằng bế cái hài, thằng nhai thủ lợn… Con gà nó ở nhà bà là con gà. Nó bị bắt trộm về nhà mày thì thành con cú, con cáo, con thành đanh đỏ mỏ, nó mổ mắt, xé xác ông bà, cha mẹ, vợ chồng, con cái nhà mày đấy… ây… ấy!
Mày mà ăn thịt con gà nhà bà thì ăn một miếng chết một đứa, ăn hai miếng chết hai đứa, ăn ba miếng chết ba đứa, ăn cả con gà đó sẽ chết cả nhà cả ổ nhà mày.
Cha tiên nhân ông nội, ông ngoại, ông dại, ông khôn, đồng môn chi rễ nhà mày nhá ! Mày gian tham đã ăn trộm ăn cắp con gà mái nhà bà. Rồi ra, nhà chúng mày chết một đời cha, chết ba đời con, đẻ non, đẻ ngược, chân ra trước đầu bước ra sau, đẻ sót nhau. Chết mau, chết sớm, chết trẻ, đẻ ngang nhá.
Bốn thằng cầm cờ xanh đứng đầu ngõ, ba thằng cầm cờ đỏ đứng đầu làng, đưa đám tang cả nhà mày ra đồng làng chôn đấy. Mày có khôn hồn, mang trả ngay con gà đó cho bà, kẻo không bà đào mồ, quật mả cao tằng tổ tỉ, cao tông tổ khảo, thúc bá, đệ huynh, cô di, tỷ muội nhà mày đấấấấấy!
Hôm nay bà chửi một bài, ngày mai bà sẽ chửi hai lần liền. Bà chửi cho mày hóa điên, bà rủa suốt tháng liên miên không ngừng. Bây giờ bà mệt quá chừng, bà về cơm nước, nhớ đừng quên a… Muốn sống thì thả gà ra, lạy bà hai lạy, bà tha cho mày”...
Bài số 3
"Con gà nó ở nhà bà nó là con gà, nó về nhà mày nó hóa cú hóa cáo. Mày ăn con gà của bà thì cả nhà mày đinh chân đinh tay, chết trùng tang trúng táng, từ đứa bạc đầu đến đứa tập đi, đứa ấy khiêng ra đứa khác nằm xuống, đi sông đắm đò, đi bộ kẹp xe.... Cha tiên nhân bố tổ sư mày"...

Bài số 4
Trong những ngày lớn lên ở miền Bắc, khi phải đi sơ tán và ở trọ rải rác trong nhà nông dân các làng, tui được dịp thưởng thức biết bao nhiêu đặc sắc dân gian từ bà chủ nhà tui .
Mỗi khi phát hiện là "ai đó” trong làng đã bứng trúng phóc hàng khoai của mình, bà lên cơn tam bành từ sáng đến chiều (trong chiến tranh, củ khoai, bắp ngô quý báu biết là nhường nào!)
Bà đứng trước nhà, xoắn váy lên, chỉa tay 120 độ về phía Đông Nam, rồi nhảy đồm độp giữa sân…tru tréo:
Cha tiên nhân ông nội, ông ngoại,
Ông dại, ông khôn,
Đồng môn chi rễ nhà mày nhá !
Ở gần mà ra,
ở xa mà đến,
mà trả cho bà…
Rồi bà kể lể với một giọng tru tréo:
Củ khoai nhà bà
Khoai xinh khoai đẹp
Củ bẹp củ tròn
Vợ chồng mày đến lon ton
Mày lấy thuổng mày đào
Mày lấy dao mày cạo
Mày bỏ thỏm vào nồi
Mày đun sôi sùng sục
Mày bưng ra một mâm
Mày ăn ngấm ăn ngầm
Khoai xinh đẹp của bà ngon vị làm sao!…Bà phải tiếc rát ruột khi nó đang nằm ngồm ngoàm trong mồm mày...Ôi kẻ cắp ăn chui ăn nhủi khoai bở nhà bà kia!
Đến cái ngày con gà mái đẻ của bà bị "chúng nó” chén thì cơn thịnh nộ của bà mới là vô tận:
Ở gần mà ra
Ở xa mà đến
Mà vểnh mai tai
Mà cài mái tóc
Mà nghe Mẹ mày tụng kinh sám hối này”

Nhà bà có bảy con gà xám Tám con gà vàng
Mất hoang mất hủy
Chẳng còn đâu một chục rưỡi

Con gà nhà bà
Nó ở nhà bà nó là con công con phượng
Nó đến nhà mày nó là con cú con cáo
Nó là Thần Nanh mỏ đỏ
Nó mổ xé xác vợ chồng nhà mày đi
Mày liệu hồn mà giả con gà cho bà.à à!
Không hiểu sao lúc nào bà cũng lôi cả vợ lẫn chồng ra mà chửi…
Trách nhiệm tập thể có khác!?
Nhược bằng mày lấp liếm,
thì bà đào mả thằng tam tứ đại nhà mày ra,
bà khai quật mộ thằng ngũ đại lục đại nhà mày lên
Bà trù cả vợ lẫn chồng mày chết nhăn răng !!!
Chết ông chết bà
Chết cha chết mẹ
Chết bảy anh em
Thằng nào đứng xem
Về nhà chết nốt!!!
Ông bà nhà ta bao giờ cũng sợ chết chùm… Nghe bà trù đến thế mà không vội ăn năn sám hối mà đền bù con gà mái đẻ cho bà thì có liệu hồn mà lo tiền phúng điếu cho cả giòng họ.
Cái thằng đứng xem "thiếu tinh thần trách nhiệm” kia không khai báo cho bà biết tông tích con gà nhà bà thì cũng bị "liên lụy lý lịch” nốt!…
Rồi bà mở rộng vòng vây:
Mày ngỡ mày thoát được tay bà đấy à à à!
Mày đi đằng Đông bà gông bà cùm
Mày đi đằng Nam bà giam bà giữ
Mày đi đằng Tây bà vây bà bắt
Mày đi đằng Bắc bà giắt mày về.
Bà lao về phía trước và trỏ tay chỉa vào bốn hướng phương trời
Tứ bề vây chặt! Vô phương tẩu thoát!
Mày mà đớp phải con gà nhà bà đấy hở
Nay bà chửi
Mai bà chửi
Bà còn chửi nữa
Hôm nay bà chửi một bài,
Ngày mai bà sẽ chửi hai lần liền.
Rồi bà vỗ ngực phành phạch
Bây giờ bà mệt rồi
Bà về bà nghỉ đây!
Rất chặt chẽ: mào đầu…dàn bài…kết luận!
Lời cuối cùng vẫn thuộc về bà chứ!…
Và con gà không bao giờ được trả lại cho bà.
Gần 40 năm trôi qua rồi…
Khoai củ bẹp, củ tròn nhà bà không còn quý báu như thời chiến nữa...Thửa đất trồng khoai kia đang xanh rì một góc sân golf.
Giờ đây ”Con công con phượng” đẹp lông chắc thịt của bà đang bị những con gà công nghiệp tái mào nhão xác quét sạch ra khỏi sân.
Cái nhà “đa quốc gia” í đang nuốt chửng con gà mái dầu khoang cổ, đang chiếm chỗ con gà mái nổ khoang bông của bà…
“Bọn í” có “ở trên thiên đàng xếp hàng mà đi xuống, ở dưới âm phủ đội mũ mà đi lên” để nghe bà chửi đi chăng nữa…đàn bảy con gà xám tám con gà vàng của bà vẫn bị mất hoang mất hủy…Bà cố gông, cố cùm, cố vây, cố bắt “bọn í” … chúng vẫn không sợ trời đánh thánh đâm, trời đánh thánh vật.
Chửi không thủng tai “bọn í”thì bà trù… Bà trù tung mồ trốc mã tổ tiên tam đại, tứ đại, ngũ đại, lục đại nhà “bọn í”…Cả cái “thằng nào đứng xem”, cái “thằng buôn mã tổ” kia bà cũng trù nó về nhà chết nốt.
Chúng mày làm cướp tứ phương
Đố mày cướp được cái sân gà bà….
Hôm nay bà chửi một bài,
Ngày mai bà sẽ chửi hai lần liền.
Bây giờ bà mệt quá chừng,
bà về cơm nước, nhớ đừng quên a
tui tiếc thay cho những kẻ không biết tiếng Việt

Bài số 5 ( Chế ) Chửi mất gà bằng Toán học
Tiên sư đứa nào bắt mất con gà nhà bà, gà ở nhà bà con công con phượng, gà về nhà mày thành con cú con hâu. Bà … bà…bà… U cho con xin chén trà để con chửi tiếp….. bà chửi theo kiểu toán học cho mà nghe nhá…:
Bố mày là A, mẹ mày là B, bà cho vào ngoặc bà khai căn cả họ nhà mày… Bà rủa mày ăn miếng rau mày nôn ra miếng thịt, mày tắm trong ao mày chết chìm trong chậu…
Bà khai căn cả họ nhà mày, xong rồi bà tích phân n bậc,bà bắt cả hang, cả hốc, ông cụ ông nội, cả tổ tiên nhà mày ra mà đạo hàm n lần.
Ái chà chà…mày tưởng à. mày tưởng nuốt được con gà nhà bà là mày có thể yên ổn mà chơi trò "cộng trừ âm dương" trên giường với nhau à…..Bà là trị cho tuyệt đối hết cả họ chín đời nhà mày, cho chúng mày biết thế nào là vô nghiệm, cho chúng mày không sinh, không đẻ, không duy trì được nòi giống nữa thì thôi…Bà sẽ nguyền rủa cho chúng mày đời đời chìm đắm trong âm vô cùng, sẽ gặp tai ương đến dương vô cùng, cho chúng mày chết rục trong địa ngục, cho chúng mày trượt đến maximum của sự vô hạn tối tăm…
À, mày chơi toán học với bà à….U cho con xin thêm chén nước ạ.... thằng khốn ấy nó là tiến sĩ toán lý, không chửi bằng toán học thì không xong với nó u ạ.... Vâng vâng, u rót cho con đầy đầy vào, nữa đi…. để con lấy hơi chửi tiếp, con sẽ chửi từ số học lên tích phân, xuống đại số rồi sang hình học cho u xem…
Tiên sư nhà mày, mày tưởng ngày nào mày cũng rình mò tiệm cận hàng rào nhà bà là bà không biết đấy phỏng? Bà là bà giả thiết mày ăn cắp hơn hai chục con gà nhà bà,…mày về mày vỗ béo để nhồi đường cong cho con vợ mày, à à, mày vẽ nữa đi, mày tô nữa đi. mày tô, mày vẽ, mày nhồi cho đến khi đường cong con vợ mày nó nứt toát, nó gẫy khúc ra, chọc xiên chọc xẹo đi, rồi đi lên đi xuống nữa vào, rồi có ngày con vợ mày sẽ hạ vuông góc một mạch thẳng xuống nóc tủ....thôi con ạ.... ái chà chà…mày tưởng mày dùng cả Topo học mày vẽ thòng lọng mày bắt gà nhà bà mà được à.
Nãy giờ bà chửi mày thanh thoát như thế thì mày bảo bà giỏi văn giỏi toán nhá. Bà mà bắt được mày bà oánh cho một trận thì mày lại khen bà là văn võ song toàn cho mà xem.
Thôi hôm nay thứ 7, bà nghỉ, ngày mai bà chửi tiếp chương hai cho nghe con nháááá !!!!!!!

status chửi đứa ăn trộm

Bài số 6
Bớ làng trên xóm dưới, bớ láng giềng láng tỏi …. bên sau bên trước,bên ngược bên xuôi! Bà có con bà mái xám mới ghẹ ở, nó mới lạc ban sáng mà thằng nào con nào , đứa ở gần mà qua , đứa ở xa mà lại , nó dang tay mặt, nó đặt tay trái, nó bắt mất của bà, thì buông tha thả nó ra , có đứa nào trót nhỡ tay đánh cắp con gà mái ghẹ của bà thì hãy banh lỗ tai vạch lỗ nhĩ lên mà nghe bà chửi đây nài …
Chém cha đứa bắt gà nhà bà,chiều hôm qua bà cho nó ăn nó vẫn còn. Sáng hôm nay con bà gọi nó nó vẫn còn , mà bây giờ nó đã bị bắt mất. Mày muốn sống mà ở với chồng với con mày, thì buông tha thả nó ra cho nó về nhà bà, nhược bằng mày chấp chiếm , thì bà đào mả thằng tam tứ đại nhà mày ra, bà khai quật bật săng thằng ngũ đại lục đại nhà mày lên. Ới cái thằng chết đâm, cái con chết xỉa kia. mày mà giết gà nhà bà thì một người ăn chết một, hai người ăn chết hai, ba người ăn chết ba. Mày xuống âm phủ thì quỷ sứ thần linh rút ruột ra...
Mày dám xơi thịt con gà mái yêu của bà í à? Bà là bà rủa cho mày ngóc đầu lên không được đấy con ạ.
Cái con gà nó ở nhà bà á, thì nó là con công con phượng, chứ nó về đến nhà mày rồi í, thì nó thành con cú, con quạ, con cáo, con thần nanh mỏ đỏ, nó mổ chồng mổ cha mổ tiên sư ông bố ông cụ nội mày ra thành trăm mảnh. Bà là bà vứt xuống ao cho cá nó rỉa, rồi bà lại đem lên bờ cho chó nó liếm đấy con ạ.
Bà rủa cho mày á là … mày ngủ giường: giường sập, mày ngủ võng: võng đứt, mày thức mày cũng mơ thấy ma móc mắt mày ra, mày tắm trong thau mày chết chìm trong chậu, rồi mày đi ra đường xe bò cán mày bẹp đầu, mày đi trên lề đường cây khô rớt xuống gãy cổ, mày uống được ngụm nước vào mồm í thì máu đỏ mày phọt ra đằng mũi, máu trắng mày tuồn ra đằng tai, mày ăn miếng rau mày nôn ra miếng thịt. Mày dám đớp thịt con gà của bà hở? thì ối giời ơi tóc tai lông lá mày rụng sạch. Bà cuộn lại thành chổi bà quét hố xí.
Mày không thả con gà nhà bà ra, bà đóng ghế 3 tháng 10 ngày, buổi sáng bà chửi, buổi tối bà chửi, buổi trưa bà hú, bà nguyền, bà rủa cho cây vàng lá, cho quả chột thui, cho Thần Trùng đến rút từng khúc ruột của Cha Ông, vợ con nhà mày ra!
Tao hú 3 hồn, 7 vía thằng đàn ông, 3 hồn 9 vía con đàn bà đã bắt con gà nhà tao. Tao gọi ông cầm cờ xanh đứng đầu ngõ, ông cầm cờ đỏ đứng sau nhà, ông cầm cờ vàng bên hữu, ông cầm cờ trắng bên tả yểm cho nhà mày đẻ con ra thì ngược, sinh cháu ra thì ngang vì đã dám ăn con gà nhà tao!...”

Bài số 7
Bà là bà biết đứa nào ăn cắp gà của bà rồi nhớ! Á à... Buổi trưa nắng chói, tay xách con gà, mày qua giàn mướp, mày sờ gà của bà. Mày ăn gà của bà, thì nó biến thành con thành đanh đỏ mỏ, đỏ vỏ đỏ mề, đỏ tía như vang, đỏ vàng như nghệ, nó bóp cả nhà màààyy! Úi giời ơi! Đéo mẹ bố tổ sư chúng may. Liệu cái thần hồn mà giả gà cho bà, không thì bà gọi Thần Trùng mặt xanh nanh trắng đến bắt cả nhà mày đi đớớớiii ! Bà rủa cho chúng may xuống âm phủ thì quỷ sứ thần linh nó rút ruột ra. Ơi cái thằng chết đâm, cái con chết xỉa kia...."

Bài số 8
Chém cha cái đứa trộm gà... con gà sống thiến hoa mơ của bà mới đạp con mái ghẹ hôm qua... mà mày dám ăn trộm của bà... ối trời cao đất dày ơi... mày sẽ bị trời bắt phạt cho xuống âm ty địa ngục, mày sẽ bị đày xuống tầng thứ 18, mày sẽ không được đầu thai... này cái đứa trộm gà kia, mày ăn không con gà của bà thì bà lôi cả họ hàng hang hốc mày ra... chém cha cái lũ trộm gà... ới ông quan tuần phủ, ông tổng, ông xã, ông lý, ông phó cựu ơi... các ông ngồi chơi để nó bắt trộm con gà của tui ... ôi lấy gì mà nhét vào mồm các ông trên sân đình bây giờ... Cái thằng bắt gà kia...cái mũi mày tinh hơn mũi con chó ngu nhà bà... Chém cha cái môi bẩn thỉu nhà mày, bà thì bà bẻ răng cho mày cả đời ăn cháo, bà thì bà rút lưỡi cho mày câm, bà moi cuống họng mày lấy sụn đánh tiết canh cho chồng bà nhắm rượu... Chém cha cái dạ dày thối nhà mày, bà mà bắt được mày, bà đem bộ ruột của mày cho quạ nó ăn, bà nút hậu môn cho mày tắc ỉa... bà bịt lỗ chim cho mày hết sướng... Thằng trộm gà kia... mày chết băm chết vằm... Không thả gà của bà cho nó về với bà, ngày mai bà tế sống chúng mày cho mà biết, chúng mày cứ vén mai tai, cài mái tóc, chặt hàng rào cho thấp mà nghe bà chửi: Bớ con nào bắt gà nhà bà là loại chốn chúa lộn chồng, thằng nào ăn gà nhà bà là đàn ông ba đời đi ở đợ, đẻ con không có lỗ đít...



Bài số 9

Tổ cha mày
Cái đứa đen lòng xanh cật
Mặt sấp mo nang
Rình ngang rình ngửa
Bắt gà của bà

Ở nhà bà
Nó là gà xương gà thịt
Về nhà mày
Nó là thần nanh xanh, mỏ đỏ
Nó mổ mắt mày

Ở nhà bà
Nó là gà gấm gà hoa
Sang nhà mày
Nó là ác cầm ác thú
là cú là cáo
là báo là hổ
Vồ cả nhà mày
Giày cả nhà mày. (1)





Tổ cha nó
Cái thằng ăn cắp
Nó bắt con gà vàng khoan cổ
con gà nổ khoan lông
nó nấu nồi đồng
nó nấu nồi đất,
nó ăn lật đật
nó trật xương quai
nó lòi bản họng
mà nó cứ tọng vô mồm
cái mồm thối mồm tha
mồm ma mồm quỷ
mồm đĩ mồm chó
Tổ cha nó!
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top