socnau515

New Member
Hình ảnh người mẹ trong bài thơ “Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ” của Nguyễn Khoa Điềm







“Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ” được Nguyễn Khoa Điềm sáng tác vào ngày 25 tháng 3 năm 1971, là một trong số những bài thơ hay của ông. Nổi bật trong bài là hình ảnh người mẹ Tà Ôi như là biểu tượng về người mẹ Việt Nam anh hùng. Đó là một con người rất mực thương con nhưng cũng vô cùng yêu nước. Dường như đứa con yêu quí và đất nước thân thương nuôi con nên người và đánh giặc giải phóng quê hương là những gì trọng đại nhất cao quí nhất của người mẹ này trong những năm đất nước phải gồng mình chống đế quốc Mĩ xâm lược.



Bài thơ đồng thời là lời hát ru. Tác giả ru em Cu Tai ngủ ngoan (đồng thời miêu tả hình ảnh người mẹ). Người mẹ trong bài ru em ngủ ngoan nhưng đó là lời ru thầm, lời ru trong tim (Lưng đưa nôi và tim hát thành lời). Lời ru của tác giả và lời ru của người mẹ nối tiếp nhau, đan cài, hoà quyện vào nhau làm nên những khúc hát ru vừa đằm thắm, dịu dàng, vừa trầm tư, sâu lắng. Vì kết cấu bài thơ như những khúc hát ru nên bài thơ cứ trở đi trở lại một số khúc giống nhau như những nét nhạc chủ đạo trong một bài hát. Bài thơ có ba khúc ru. Mỗi khúc hát ru là một đoạn thơ. Ở đoạn thơ thứ nhất, người mẹ ru con khi địu con trên lưng và giã gạo nuôi bộ đội. Giấc ngủ của em nghiêng nghiêng theo nhịp chày, thấm mồ hôi lao động vất cả của mẹ. Người mẹ Tà Ôi thương con nhất mực không lúc nào chịu rời con đã lấy lưng làm nôi và đôi vai gầy làm gối cho con. Và lời ru con của mẹ cất lên bên cối gạo giữa sàn nhà cũng chính là lời tâm sự, lời tự nhủ, lời mẹ thầm nói với chính mình. Lòng yêu con của mẹ gắn liền với tình thương yêu bộ đội :



“Mẹ thương A Kay, mẹ thương bộ đội

Con mơ cho mẹ hạt gạo trắng ngần

Mai sau con lớn vung chày lún sân...”



Ước mơ của người mẹ nối liền với giấc mơ của con và cùng hội tụ lại trong tình thương yêu sâu sắc những anh bộ đội. Trong đoạn thơ thứ hai, bà mẹ Tà Ôi địu con đi tỉa bắp trên núi Ka Lưi. Tình thương yêu và niềm hi vọng vô bờ của người mẹ đối với đứa con được thể hiện bằng lời và những hình ảnh độc đáo :



“Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi

Mặt trời của mẹ con nằm trên lưng.”



Trong câu thơ trên hình ảnh mặt trời là một hình ảnh thực. Mặt trời đem lại ánh sáng, sự sống cho cây cỏ, làm cho cây cỏ thêm tươi tốt, như cây ngô bắp to, hạt mẩy. Hình ảnh mặt trời ở câu thơ sau là ẩn dụ. Tác giả so sánh ngầm Cu Tai là mặt trời của mẹ. Coi con như mặt trời thì quả là lòng mẹ yêu quí con vô hạn, mong đợi ở con rất nhiều. Đó là ánh sáng, là nguồn sống, là niềm vui, là niềm hạnh phúc, là tất cả tương lai của mẹ. Hai câu thơ, hai hình ảnh tôn nhau lên, đối ý với nhau, đã làm nổi bật tình thương yêu sâu sắc và niềm hi vọng lớn lao của người mẹ đối với đứa con. Lời ru của người mẹ Tà Ôi ngân nga trong trái tim mẹ khi mẹ địu con đi tỉa bắp vẫn hướng về đứa con thơ yêu quí của mình. Lòng thương yêu con của mẹ trong hoàn cảnh này gắn liền với tình thương yêu dân làng - những người dân lao động cùng kiệt đói :



“Mẹ thương A Kay, Mẹ thương làng đói

Con mơ cho mẹ hạy bắp lên đều

Mai sau con lớn phát mười Ka Lưi”.



Trong đoạn thơ thứ ba, người mẹ địu con trong tư thế đang “chuyển lán”, “đạp rừng”. Bà mẹ băng rừng, địu con trên lưng đưa con đi “để giành trận cuối”. Lòng yêu con của mẹ đến đây gắn liền với lòng yêu nước : “Mẹ thương A Kay mẹ thương đất nước”. Người mẹ gửi gắm vào giấc mơ của con niềm khao khát được gặp Bác Hồ và mong đất nước được độc lập tự do :



“Con mơ cho mẹ được gặp Bác Hồ

Mai sau con lớn thành người tự do”.



Tiếng hát ru con của người mẹ Tà Ôi không phải được cất lên bên cánh võng hay trên giường ấm nệm êm trong phòng ngủ. Tiếng hát ru ấy ngân lên trong trái tim của mẹ khi mẹ địu con giã gạo, tỉa bắp trên núi, khi mẹ “chuyển lán”, “đạp rừng” hay trên đường ra chiến trường để giành trận cuối. Như vậy, bà mẹ Tà Ôi là một người mẹ lao động, trực tiếp sản xuất, phục vụ cho chiến đấu của toàn dân tộc. Tình thương con, thương bộ đội, thương dân làng, thương đất nước hoà quyện vào nhau trong tấm lòng của một người mẹ miền núi yêu nước trong những năm tháng chống Mĩ khó khăn, gian khổ.



Theo lời ru (và cũng là tình yêu thương của mẹ), theo bước chân của người mẹ Tà Ôi, không gian cũng được mở rộng dần: từ sân (khi mẹ giã gạo) đến ngọn núi Ka Lưi (khi mẹ đi tỉa bắp) rồi đến những rừng những suối khi mẹ chuyển lán đạp rừng. Và ước mơ, khát vọng của người mẹ gửi gắm qua lời hát ru tha thiết, nặng tình nặng nghĩa ấy cũng mỗi lúc một lớn dần : “Con mơ cho mẹ hạt gạo trắng ngần” đến “Con mơ cho mẹ hạt bắp lên đều”... Từ mong muốn “Mai sau con lớn vung chày lún sân” đến “Mai sau con lớn phát mười Ka Lưi” cuối cùng cũng bùng lên thành một khát vọng cháy bỏng “Mai sau con lớn làm người tự do”. Tinh thần, không khí sục sôi của đất nước trong những năm tháng đánh Mĩ đã đi vào lời hát ru của những bà mẹ. Cuộc chiến tranh nhân dân khiến cả đến những bà mẹ miền núi có con nhỏ vào cuộc chiến đấu hi sinh, gian khổ. Biết bao em bé đã “lớn trên lưng mẹ” đi “đến chiến trường” và trong số họ không ít những người đã thành những anh hùng dũng sĩ. Qua những khúc hát ru với những điệp khúc đã trở đi trở lại nhưng vẫn có sự biến hoá phát triển, Nguyễn Khoa Điềm đã thể hiện thật sinh động, ám ảnh đầy sức mạnh nghệ thuật khát vọng mãnh liệt độc lập tự do của toàn dân tộc.



(Sưu tầm)
 

mjviet2008

New Member
KHÚC HÁT RU NHỮNG EM BÉ LỚN TRÊN LƯNG MẸ



I.Tác giả và hoàn cảnh ra đời của tác phẩm



1.Tác giả




- Nguyễn Khoa Điềm sinh năm 1943, quê Thừa Thiên – Huế trong một gia đình trí thức cách mạng. Sau khi tốt nghiệp Trường Đại học Sư phạm Hà Nội năm 1964, Nguyễn Khoa Điềm trở lại quê hương tham gia cuộc chiến đấu chống Mĩ. Ông bắt đầu làm thơ từ năm 1968, và là một nhà thơ tiêu biểu cho thế hệ nhà thơ trẻ những năm kháng chiến chống Mĩ.



- Thơ Nguyễn Khoa Điềm giàu chất suy tư, dồn nén xúc cảm, thể hiện tâm tư của người trí thức tham gia vào cuộc chiến đấu của nhân dân.



- Tác phẩm chính: Đất ngoại ô ( 1972 ), Mặt đường khát vọng ( trường ca 1971 – 1974 )



2.Bài thơ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ của Nguyễn Khoa Điềm được sáng tác vào năm 1971, khi đang công tác ở chiến khu miền Tây thừa thiên. Sau này bài thơ được in trong tập Đất và khát vọng ( 1984 )



- Bài thơ ra đời vào những năm tháng quyết liệt của cuộc kháng chiến chống Mĩ. Giai đoạn này cuộc sống của cán bộ và nhân dân ta trên các chiến khu rất gian nan thiếu thốn. ở những chiến khu miền rừng núi, cán bộ nhân dân ta vừa bám rẫy, vừa bám đất tăng gia sản xuất, vừa sẵn sàng chiến đấu bảo vệ căn cứ.



- Tác phẩm thể hiện tình yêu con và ước vọng của người mẹ dân tộc Tà ôi, qua đó bày tỏ lòng yêu quê hương đất nước và khát vọng tự do của nhân dân ta trong cuộc kháng chiến chống Mĩ.



II.Phân tích bài thơ

1.Hình ảnh người mẹ Tà ôi



Hình ảnh người mẹ Tà ôi được gắn với hoàn cảnh, công việc cụ thể qua từng đoạn thơ.

- Mẹ giã gạo góp phần nuôi bộ đội kháng chiến. Diễn tả công việc vất vả này của người mẹ, Nguyễn Khoa Điềm viết những câu thơ thật gợi cảm:



Nhịp chày nghiêng, giấc ngủ em nghiêng

Mồ hôi mẹ rơi má em nóng hổi

Vai mẹ gầy nhấp nhô làm gối



- “ Mẹ đang tỉa bắp trên núi Ka lưi” nghĩa là đang làm công việc lao động sản xuất của người dân ở chiến khu. Gian khổ của người mẹ giữa núi rừng mênh mông, heo hút được nhà thơ thể hiện một phần qua hình ảnh “ Lưng núi thì to mà lưng mẹ nhỏ”



- “ Mẹ đang chuyển lán, mẹ đi đạp rừng ”, “ Mẹ địu em đi để giành trận cuối”. Mẹ cùng các anh trai, chị gái tham gia chiến đấu bảo vệ căn cứ, di chuyển lực lượng để kháng chiến lâu dài với tinh thần quyết tâm, với lòng tin vào thắng lợi.



Từ đoạn thơ, lần lượt hiện lên những côn việc cùng tấm lòng của người mẹ trên chiến khu kháng chiến gian khổ. Người mẹ ấy bền bỉ quyết tâm trong công việc lao động kháng chiến thường ngày. Người mẹ ấy thắm thiết yêu con và cũng nặng tình thương buôn làng, quê hương, bộ đội, khát khao đất nước độc lập, tự do.



2.Hai câu thơ “ Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi. Mặt trời của mẹ em nằm trên lưng” .Hình ảnh mặt trời ở trong câu thơ thứ hai đã được sử dụng với phép tu từ ẩn dụ: Con là mặt trời của mẹ, con là nguồn hạnh phúc ấm áp vừa gần gũi vừa thiêng liêng của đời mẹ. Chính con đã góp phần sưởi ấm lòng tin yêu, ý chí của mẹ trong cuộc sống. Mặt trời con cứ rực rỡ trẻ trung, cứ ngày một rực rỡ trên thế gian này.



3.Mối liên hệ giữa công việc người mẹ đang làm với tình cảm ước mong của mẹ qua các khúc ru.



Cuối mỗi đoạn thơ đều kết thúc bằng lời ru rực tiếp của người mẹ. Mỗi khúc ru có bốn câu, nội dung liên hệ chặt chẽ và tự nhiên với công việc người mẹ đang làm. Ba khúc ru có cấu trúc lặp đi lặp lại vừa tạo giọng điệu trữ tình tha thiết, vừa mở rộng xoáy sâu vào tấm lòng người mẹ.



- Những điệp khúc “ Ngủ ngoan a kay ơi, ngủ ngoan a kay hỡi”, “ Mẹ thương a kay”, “ Con mơ cho mẹ”, “ Mai sau con lớn” nhấn mạnh tấm lòng của người mẹ tha thiết yêu thương con. Mẹ mong con ngủ ngoan và có được những giấc mơ đẹp, mẹ mong con mau lớn.

- Bên cạnh tình yêu thương con, còn thấy “ mẹ thương bộ đội”, “ mẹ thương làng đói”, “ mẹ thương đất nước”. Với những tình cảm ấy, tấm lòng của người mẹ càng trở nên lớn lao, cao cả.



- Với cụm từ “ con mơ cho mẹ…” tác giả đã diễn tả thật tự nhiên và sâu sắc ước mong của người mẹ. Mẹ không trực tiếp bộc lộ mà gửi chọn niềm ước mong của mình vào giấc mơ của đứa con. Mẹ mong “ hạt gạo trắng ngần” để nuôi bộ đội. Mẹ mong “hạt bắp lên đều” để làng khỏi đói. Mẹ mong “ được thấy Bác Hồ”, mong đến ngày được thấy nước nhà tự do độc lập.



Qua ba khúc ru, có thể thấy tình cảm và khát vọng của người mẹ càng lúc càng lớn rộng, càng hòa nhập vào công cuộc kháng chiến gian khổ, anh dũng của quê hương đất nước.



Từ hình ảnh và tấm lòng của người mẹ Tà ôi, Nguyễn Khoa Điềm đã thể hiện tình yêu quê hương, đất nước thiết tha, ý chí chiến đấu cho độc lập tự do và khát vọng thống nhất đất nước của nhân dân dân ta trong thời kì kháng chiến chống Mĩ.





Nguồn: Sưu tầm

 
Các chủ đề có liên quan khác

Các chủ đề có liên quan khác

Top