Cái nóng oi rát đầu thu như lưu luyến lại những ngày hè cuối cùng...làm em càng thêm chán nản đến vô chừng. Lại một ngày tẻ nhạt nữa qua đi. và em lại càng mơ hồ chị ạ. Có lẽ chị vừa đúng... Hạnh phúc hay nỗi đau thì đi đến tận cùng cũng chỉ là nước mắt. Chị luôn là người duy nhất trong số đám bạn hiểu rõ về em nhất. bình thường em luôn là thùng rác cho tất cả người trút bày tâm sự, cho tất cả người xả những mệt nhọc ưu tư...Còn chị lại là thùng rác của riêng em. Em luôn luôn hồn nhiên kể cho chị nghe tất cả thứ hàng ngày em đối mặt mà chưa bao giờ nghĩ liệu chị có muốn nghe. Nhưng nếu một ngày không được liên thiên với chị chắc đầu em nổ tung mất. Mọi người thường hay cười mỗi khi em ôm chị thật chặt nhưng thực sự trong em chị là một phần không thể thiếu bởi từ lâu em vừa coi chị là một người chị gái...Chị cứ e sợ cho em đơn giản thế thôi mà vừa hơn 7 năm nay...



Hai tuần nay em vừa không liên lạc được với chị...em không biết nữa...Nghe lời tất cả người thì hình như chị vừa vào nam. Thật buồn chị ạ. Sao chị không nói cho em hay ít nhất cũng tạm biệt em một tiếng.



Em...thực sự chưa bao giờ có lấy một đứa bạn thân để sẽ chia hay ít nhất một đứa bạn nào từng đến nhà em. Em cứ lặng lẽ sống tách biệt em với cuộc sống bon chen nhộn nhịp. Cô đơn và buồn tẻ. Chị vừa bên em lo cho em từ thuốc thang đến quần áo.



Cảm xúc thì khó mà điều khiển nổi. Em vừa rung động và vừa yêu. Chị không vui...chị cứ yên lặng mãi. Chị chỉ muốn em chị yên bình như em luôn ước ao. Và yêu rồi những cơn sóng lòng trong em lại càng thêm dữ dội. Em buồn em vui lại...chị. Nhiều khi hai chị em gọi điện cho nhau mà khóc. Chị thương em lắm...chị luôn nói vậy. Lúc nào trong chị em cũng hồn nhiên như thế!!! Vẫn cứ là đứa em bé bỏng của chị mãi thôi. Lâu lắm rồi em chưa thấy chị cười. Cuộc sống bận rộn quá ư?Hay lòng chị quá nhiều nỗi niềm...Em cũng không biết nữa. Chỉ biết hình như đến bây giờ em mới biết lo cho chị...



Hôm nay em lại buồn lại chán...và lại nhớ chị hơn bao giờ hết. Cái gì cũng chị ơi chị à...từ cuộc sống đến tình yêu...em không biết yêu nó phải thế nào. Chỉ nhớ mãi chị từng nói...hạnh phúc hay nỗi đau thì tận cùng cũng chỉ là nước mắt. Em ngây ngô không hiểu và lần nào cũng làm chị tức điên vì cứ hỏi một cách ngớ ngẩn. Em không hiểu nữa cứ mỗi khi có chuyện em lại hỏi chị làm thế nào mà chưa từng một lần tư duy. Và mỗi lần như vậy em lại càng lệ thuộc chị hơn nữa. Cuộc sống bận rộn và tình yêu làm em mờ nhạt với chị bao giờ không hay. và đến một ngày không còn chị bên em nữa em thực sự mới biết cuộc sống một mình khó khăn đến nhường nào...



Em cô độc, em bơ vơ và em không biết làm thế nào nữa chị ạ. Hôm nay em buồn lắm! Rất buồn chị ạ. Tuyệt cú cú vọng thực sự vì cũng không có chị ở bên. Lần đầu tiên em cảm giác tự ái ghê gớm đến mức này. Chị biết em của chị kiêu em của chị là nhất. Nhưng chị luôn dạy em rằng đừng xen cái gì gọi là tự trọng vào tình yêu và em cũng mờ mờ hơi hiểu. Em vẫn cố...rất cố gắng nhưng sao khó khăn quá chị ạ. Giá mà có những lời động viên của chị. Giá mà giờ này có những lời khuyên của chị...giá mà...



Chị nơi đâu...Em không biết. Chị vừa xa em rồi. Em phải làm sao? Phải làm gì khi em tuyệt cú cú vọng đến mức này. Đến giờ này em mới chợt nhận ra chỉ có chị. Mình chị thôi hiểu em cần gì hiểu em ra sao và hiểu em đang thế nào. Chị hiểu tính em đến mức em không hiểu nổi. Có lẽ thói quen của em, có lẽ...chị cũng tương tự em...hay có lẽ chị quan tâm em. Em không rõ nữa chỉ biết chị luôn cho em những thứ em hài lòng chị ạ.



Với em chị tuyệt cú cú vời lắm. Em tôn trọng chị hơn ai hết. phục chị lắm chị ạ. Chỉ muốn được như chị mà em chưa thể. Không hững hờ với tất cả thứ được như chị, không quan tâm những thứ cần quan tâm nhiều như chị, không sắp xếp được tình cảm vào một ngăn như chị và cũng không nghị lực bằng chị...Nhìn lại mà em càng chán chị ạ.



Và giờ đây chìm đắm trong buồn chán em lại cần chị hơn ai hết. em muốn chị đưa em ra khỏi cái tâm trạng này. Em không đủ can đảm chị ạ. thực sự muốn lắm nhưng em không hé môi lên được. em ngột ngạt em xấu hổ và thấy như cái gì đó phế thải chị ạ...ở nơi xa kia chị có nghe thấy em xin chị đừng lặng lẽ với em nữa...Xin chị hãy cho em niềm tin...Vì cuộc đời này em mãi cần chị...



Vì mãi em vẫn thấy chị đúng chị ạ...Chị cứ nhẹ nhàng mà biết bao điều em cần học cho em. Rồi sẽ tốt sẽ xấu sẽ đi đến đâu. Tác phẩm méo mó của cuộc đời chị sẽ đi được hết quãng đường nó vừa chọn hay không? Em không biết nữa thời (gian) gian và cuộc đời là những thứ khắc nghiệt nhất em từng biết. Không bao giờ có lần thứ hai chị nhỉ?...Mong rằng em sẽ làm được những thứ như chị hằng mong...



...Đi hết cuộc đời em vẫn cần chị của em...
 
nhầm box rồi

---------- Bài thêm lúc 20:43 ---------- Bài trước là lúc 20:42 ----------

cái này bạn sang box tâm sự cùng vnz mà post, post ở đây mod del bài đó
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top