Tả con gà trống trong đàn gà của gia đình em.



Bài làm



Nhà em nuôi nhiều gà. Trong đàn gà của nhà em , em thích nhất chú gà trống. “Võ Tía” là cái tên của chú ta được em đặt cho, khai sinh cho.



Chú ta khoác bộ lông vàng óng, vàng mượt điểm sắc đỏ tươi, đỏ rực. Đầu hình hột xoài, mắt đen hạt cườm được viền một vòng tròn trắng, lúc nào cũng được đưa đi đưa lại cực kỳ tinh anh. Cái mào đỏ thắm, to như hoa mào gà, có nhiều ria nhọn. Cặp mỏ màu vàng ngà, hơi cụp lại, sắc và cứng như thép. Đôi chân to và cao, có vảy như lớp áo giáp đen sẫm. Bốn ngón chân có móng nhọn như những chiếc vuốt. Cặp cựa nhọn hoắt, vũ khí chiến đấu cực kì lợi hại của chú ta. Hai cái cánh to, phủ lớp lông dày khép lại trên lưng và bọc lấy hai bên thân mình. Lúc cất tiếng gáy, chú vỗ phành phạch đôi cánh, rồi nghển cổ cất tiếng “ó …ò …o” làm vang động bốn bề. Cái đuôi chú ta ba màu: vàng , đỏ , xanh, uốn cong và kéo dài về phía sau, trông thật oai vệ.



Võ Tía là thủ lĩnh của đàn gà, là đức lang quân của nhiều ả gà mái ghẹ, cô mái tơ. Hầu như các chú gà trống quanh xóm đã từng bị chú ta đánh cho đại bại. Con mực, con mướp nhà em đều sợ chú ta.



Võ Tía là cái đồng hồ báo thức sáng đánh thức cả nhà dậy, đón ông mặt trời : mẹ đi chợ, bố ra đồng, chị Lễ và em đi học. Trưa và chiều, chú ta thường đứng trên bờ rào góc vườn cất tiếng gáy. Tiếng gáy vang xa, oai hùng. Giữa đàn gà đông đúc, Võ Tía ung dung đi lại, có mấy ả gà mái đi theo. Mấy con gà choai bắng nhắng bị chú mổ cho một cái, như cái cốc đầu ra oai, làm cho chúng phát khiếp, chạy bạt vía.



Mẹ thường nói : “Con gà trống nhà ta to và nặng phải đến ba, bốn kí. Phải nuôi thêm mấy gà mái nữa. Phải làm thêm chuồng. Nó là nguồn lợi của mẹ con ta đó…”



Trương Tú, lớp 3A

Trường Tiểu học Quảng Trạch – Quảng Bình*



viết mở bài gián tiếp và kết bài mở rộng cho bài văn tả con gà trống
 
Top