Có bài văn mẫu này chia sẻ cho các bạn
Ngoài tình cảm gia đình thì tình bạn là một tình cảm thiêng liêng, có ý nghĩa rất lớn trong cuộc đời mỗi người. Những người bạn tốt, không chỉ là người tâm đầu ý hợp mà còn là người có thể đem đến cho ta nhiều niềm vui, hạnh phúc. Cứ mỗi lần nhắc đến tình bạn là Nhân lại nhớ đến Định, một người bạn kết thân khi cùng là bệnh nhân trong khoa thần kinh, cột sống,cả hai đều đang sống xa nhà, phần lớn do y tá chăm sóc, tình bạn chỉ có hơn một tháng mà để lại dấu ấn sâu sắc ở Nhân.

Trên chiếc giường ở sát khung cửa sổ duy nhất của căn phòng, Định nằm đó được phép ngồi dậy 1 giờ đồng hồ mỗi ngày. Còn Nhân nằm trên một chiếc giường gần đó, phải nằm hoàn toàn do mới phẫu thuật xong. Ca mổ hình như không thành công. Nhân rất buồn. Có thể nằm vĩnh viễn một chỗ cho đến cuối đời. Đau đớn quá! Một thời Nhân đi khắp nơi, với nhiều ước mơ khát vọng mà giờ đây nằm một chỗ. Định thì bị tai biến nhẹ nhưng ảnh hưởng đến tim rất nhiều do đã ghép van tim lần hai. Nhưng Định vẫn lạc quan, yêu đời, anh hay khôi hài khi có bạn bè đến thăm bệnh. Và những lúc còn hai người, anh thường bắt chuyện với tôi. Chúng tui nói về vợ con, về gia đình, về tổ ấm, về nghề nghiệp và những khó khăn của mình...Nhất là Nhân, đang có dự án dành cho người khiếm thị, căn bệnh này như xóa bỏ ước mơ của Nhân

Mỗi buổi chiều,Định được phép ngồi dậy, anh ấy ngồi đó, hướng ra ngoài cửa sổ và tả cho người bạn cùng phòng của mình cảnh tượng diễn ra bên ngoài.

Đó cũng là khoảng thời gian hạnh phúc mà Nhân đang nằm ở chiếc giường bên kia được hưởng, thế giới được mở ra sống động với anh ấy, qua những hoạt động, màu sắc mà anh được nghe tả lại. Ô cửa sổ nhìn ra một công viên bên một dòng sông thơ mộng. trẻ con chơi đùa trên những chiếc thuyền đủ hình dạng, màu sắc những bồn hoa đủ loại đủ màu ở đằng xa hơn nữa, người ta có thể nhìn thấy cả đường chân trời rực hồng trước hoàng hôn, người đi dạo, người đi làm vội vã...

Định có lối nói chuyện thật hay, Điều anh kể lại cuộc sống đang diễn ra bên ngoài khiến Nhân càng thiết tha muốn mau bình phục, muốn được hòa nhập với đời. Mỗi ngày, lời kể của Định như tiếp thêm sức mạnh cho Nhân, anh uống thuốc đều đặn hơn, không còn cáu gắt với người thân, y bác sĩ khi vào thăm khám cho anh. Cứ thế, bệnh của Nhân ngày càng thuyên giảm, những ngón chân có thể cử động được, người ta giúp anh xoay trở người cũng không còn bị đau đớn nhiều, cái khớp nhân tạo được thay cũng đã thích nghi với cơ thể anh.

Có lúc, Nhân hỏi Định:

- Nếu hồi phục, anh sẽ làm việc gì đầu tiên?

Định trả lời:

- tui muốn hòa nhập hình ảnh cùa cuộc sống mà tui đã kể cho anh nghe, chứ không phải ngồi nhìn qua khung cửa sổ này

Nhân thấy ước muốn đó thật nhỏ nhoi quá, nếu anh hết bệnh, anh sẽ đi một chuyến du lịch cùng cả nhà, đi và đi cho bù lại những ngày nằm dài trên giường bệnh, và gặp gỡ những bệnh nhân về mắt của anh...

Rồi một ngày, Định lại tái phát bệnh tim khi đang điều trị căn bệnh ung thư di căn đến cột sống, nhiều lần anh được đưa đến phòng cấp cứu. Thời gian lúc này đối với Nhân lại càng dài ra.Anh mong muốn Định qua cơn nguy kịch để quay lại phòng điều trị cùng mình

Nhưng rồi y tá đã cho biết anh đã ra đi, ra đi thật nhẹ nhàng, nhanh chóng sau một đêm ngủ. Một không khí nặng nề bao trùm căn phòng. Sau đó, Nhân ngỏ ý muốn được lại gần cửa sổ. Y tá nhiệt tình kéo chiếc giường của anh sát lại chiếc giường bên cửa sổ. Sau khi chắc chắn anh đã được an toàn, cô để anh lại một mình.

Chậm chạm, khó khăn, Nhân tự mình di chuyển, bằng khuỷu tay, đến sát bên cửa sổ, nhướn người để nhìn ra bên ngoài. Nhưng, thật bất ngờ, tất cả những gì mà anh có thể nhìn được, qua ô cửa sổ, chỉ là một bức tường cao đối diện, không có con đường, dòng s ông, con người qua lại....

Khi y tá quay lại, Nhân hỏi thăm cô về người bạn bệnh nhân cùng phòng, người mà vẫn hằng ngày mở ra một thế giới tươi đẹp và nên thơ cho anh ta qua những miêu tả của mình về cảnh quan bên ngoài ô cửa sổ.

Cô y tá cho biết: " người đàn ông đó bị mù". Nhân đã lặng đi, trong sự xúc động khôn tả. Chả trách Định ước ao được cảm nhận cuộc sống đang diễn ra mà lúc ấy Nhân không hiểu

Người bạn cùng phòng bệnh của Nhân trong lúc đang đấu tranh với cái chết vẫn mang đến cho người khác niềm tin cuộc sống, đã giúp Nhân vượt qua được thử thách . Nhân đã hồi phục, đã thực hiện ước muốn của mình. Và ngày đầu tiên xuất viện, Nhân cùng gia đình đã đến thăm mộ của Định- một người bạn quen trong tình huống cay đắng nhất cuộc đời, người bạn này lại để ấn tượng, cảm giác khó quên về những điều đã làm cho Nhân ... Chao ôi , tình bạn thật cao đẹp biết bao mà Nhân nhận được từ Định. Nhân thầm thì như nói với Định và nói với chính mình: " Thank bạn đã cho mình một tình cảm chân thành, tui sẽ sống tốt, sẽ tiếp tục thực hiện con đường đem lạiniềm vui cho những người khiếm thị"
 
Đó là ngày đầu tiên của năm lớp 10 , chúng tui chỉ có một bài kiểm tra nên học xong rất sớm . Và tui gọi điện cho cậu ấy .

- Cậu đến đớn mình được chứ ?

- Được , đợi mình 5 phút !

- Nhanh lên đấy nhé ?

- 3h chiều , trời khá nóng , tui đứng chờ dưới bóng cây và phẩy tay liên tục , dù không mát hơn được nhiều nhưng cũng còn đỡ hơn là đứng yên .

5 phút trôi qua , vẫ khong thấy cậu ta đâu . tui bắt đầu hơi khó chịu , mắt liên tục nhìn đồng hồ .

10 phút trôi qua , vẫn không thấy cậu ấy đến . Chẳng lẽ cậu ấy bị tai nạn ?

15 phút . Cuối cùng cậu ấy cũng tới .

- Sao cậu đến muộn thế ?

Cậu ta không có vẻ gì ái ngại :

- Mình xem nốt chương trình TV ấy mà .

- Cái gì ? TV ? - tui hét lên , đầu còn nóng hơn cả nắng giữa trưa .

- Sao cậu không ăn , rồi ngủ , rồi tắm đi rồi hãy đến ?

- Mình xin lỗi !

Đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tui , kể từ khi chúng tui quen biết nhau .

Cậu ấy học giỏi , dễ thương và rất tự tin , hiếm khi chịu xin lỗi một cô gái nào .

tui giật lấy cái mũ bảo hiểm mà cậu ấy đưa , ngồi lên xe , không nói gì suốt quãng đường về nhà .

Cậu ấy luôn như thế , không giải thích , không an ủi , không cãi cọ . Mà đối với tui thì có rất nhiều điều không thể " cho qua " được với chỉ một lời xin lỗi . Và tui không bao giwof hỏi thêm gì nữa mỗi khi cậu ấy xin lỗi . Vì thế tui có cảm giác rằng " xin lỗi " là một từ cậu ấy dùng để tui im miệng lại chứ không phải thật sự cậu ấy biết lỗi và sửa chữa . Bởi vì cậu ấy thường xuyên đến muộn giờ hen , không bao giờ sửa được .

tui khóc òa lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59:

- Cậu không bao giờ cần nói xin lỗi mình nữa ! Nếu cậu không thể sửa chữa được thì đừng để mình cứ cho cậu từ cơ hội này đến cơ hội khác và lần nào cũng hi vọng rằng cậu sẽ thay đổi !

Cậu ấy năm tay tui rất chặt và nói lời xin lỗi thứ 60 .

Ngay cả lúc đó , cậu ấy vẫn không có một lời giải thích .

tui bắt đầu e sợ rằng hình như cậu ấy giấu tui điều gì đó...

- Cậu đang gặp chuyện gì phải không ?

- Làm gì có chuyện !

- Thế thì sao cậu luôn có vẻ không bình thường ?

- Làm gì có chuyện đó !

- Lúc nào cậu cũng chỉ như thế ! không bao giờ mình hiểu được chuyện gì đang xảy ra ! Cậu có coi mình là bạn gái của cậu không vậy ?

Mình xin lỗi...

- Không muốn nghe một lời xin lỗi nào nữa !

tui hét lên và dập máy .

Cậu ấy không gọi lại .

Hóa ra cậu ấy không hề quan tâm đến tui ! Thế mà tui cứ trông chờ...

...Và đó là lần thứ 99 cậu ấy nói xin lỗi...

Từ ngày hôm đó , tui không gọi điện , cũng không ghé qua nhà cậu ấy nữa . Đôi khi điện thoại nhà tui reo , nhưng tui nhấc ống nghe thì không ai nói gì cả . tui đoán là cậu ta gọi , nhưng mặc kệ , tại sao cậu ấy không chịu nói cơ chứ ?

Một tháng trôi qua , tui không thể chịu thêm được tình trạng không biêt-gì-cả này ! tui đến trường cậu ấy.

tui ngó và cửa sổ lớp , nhưng không thấy cậu ấy đâu .

- Xin lỗi...Hôm nay Timmy không đi học à ?- tui hỏi một cô bạn .

- Hình như cậu ấy thôi học rồi mà !- Cô bạn nhúng vai .

- Thôi học ?- tui tròn mắt- Tại sao ? Từ khi nào vậy ?

- Hơn một tháng rôi , mà bạn là bạn của Timmy à ?

- Ah...Cam ơn...

Hơn một tháng...đã không đi học hơn một tháng...Tại sao lại như thế ? tui lao ngay về nhà .

tui gọi vào máy di động của cậu ấy . " Thue bao hiện không liên lac được " .

tui gọi đến nhà , nhưng không ai trả lời .

Sao lại như thế được ? Chẳng lẽ cả gia đình đã chuyện đi mà tui không hề biết gì ?

Dường như cậu ấy đã biến khỏi mặt đất , không để lại một dấu vết nào .

tui không tìm thấy cậu ấy...và khi tui bắt đầu cuống lên , thì một người bạn gọi điện . Đó là một người bạn của em họ cậu ấy , học cùng lớp với tui .

- Cậu thế nào ? Đã biết tin Timmy vào viện chưa ?

- Vào viện ? Chuyện gì vậy ?...

- Trong bệnh viện mà cậu ấy nằm lần trước ây...phòng số...

tui chạy với tốc độ nhanh nhất có thể tới bệnh viện .

Cậu ấy nằm trên giường , không nói gì , không cử động .

- Chuyện gì vậy ? Sao không gọi điện cho mình ?- tui vừa ngồi xuống cạnh giường , vừa khóc òa lên , còn cậu ấy vẫn không trả lời , chỉ nhìn tui chăm chú như mọi khi. - Sao cậu không nói gì hết ?

tui nhìn thấy mắt cậu ấy ướt , và dường như cậu ấy dùng tất cả sức lực có thể để nói :

- Mình...xin lỗi...

Và cậu ấy nhắm mắt lại .

- Này , đừng như thế...Cậu xin lỗi cái gì chứ ?- tui khóc lạc cả giọng -Đừng có xin lỗi...mở mắt ra đi...

tui cứ nắm chặt tay áo cậu ấy mà kéo , và không thể ngừng khóc .

- Tại sao phải xin lỗi ? Tại sao cậu không giải thích lời nào ? Mình khồng đời nào tha thứ cho cậu được .- Đừng có xin lỗi... Cậu mà không mở mắt ra thì mình không bao giờ tha thứ cho cậu nữa đâu...

Đó la lời xin lỗi thứ 100.

các bạn sĩ và y tá chạy vào phòng , kéo tui ra ngoài .- Cậu ấy rời khỏi thế giới của tôi... Cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với bênh ung thư máu...

Nhưng tui vẫn gặp cậu ấy trong những giấc mơ...và cậu ấy vẫn sống trong tim tôi...

Khoảng 1 tháng sau , mẹ cậu ấy đến nhà , đưa cho tui một cái hộp mà cậu ấy gửi lại...Tron đó là 100 mảnh giấy , mỗi mảnh giấy là một lời giải thích lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tui .

" Lần đầu tiên , mình không cố ý đến muộn đâu , nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà , bống nhiên mình thấy chóng mặt quá và không thể đi tiếp được , nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu . Cậu tha thứ cho mình nhé ? "

" Lần thứ hai , mình..."

" Lần thứ ba , mình..."

" Lần thứ 100 "- Đó là mảnh giấy cậu ấy viết từ trước khi tui tới bệnh viện-" Mình xin lỗi...mình thật sự không muốn để cậu lại một mình trên thế giới này , nhưng có thể đến một lúc nào đó khác...I love you , Timmy "

Kèm với mảnh giấy thứ 100 là một bức ảnh của cậu ấy trong bệnh viện . Trông cậu ấy rất gấy , nhưng nụ cười vẫn sáng bừng như mọi khi .

Khi cậu ấy cần tui nhất thì tui không ở bên cạnh .

Timmy , mình xin lỗi...



Sưu tầm*
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top