anh_quan1963

New Member



*** Quê hắn ở Hải Phòng, một thành phố vẫn thường được mệnh danh là đầy thơ mộng với những hàng phượng vĩ cùng với tiếng ve rỉ rả báo hiệu hè về. Hải Phòng là địa danh đã sản sinh ra nhiều tấm gương anh dũng trong các thời kỳ đấu tranh chống quân xâm lược nhưng cũng chính là nơi mà mọi người đều biết đến với một vài cá nhân có thành tích ngang bướng cũng từ mảnh đất ấy sinh ra.

Hắn tên là: Vũ Quân Ngọc Tuấn? Không biết ai đã đặt cho hắn cái tên này? Hắn chỉ nhớ mang máng lúc còn nhỏ, người ta bảo là ông bố nuôi đặt tên cho hắn chỉ có hai chữ Vũ Quân? bà mẹ nuôi nghe có vẻ khô khan nên đã thêm vào đằng sau đuôi hai chữ Ngọc Tuấn? Chính vì vậy mà tên của hắn mới trở nên dài ngoằng ngoẵng cũng như đã gây biết bao trở ngại cho hắn trên bước đường lắm thăng trầm và đầy chông gai thử thách.

Ngay từ lúc còn nhỏ, hắn đã không được ở với bố mẹ. Ông bà là người đã cưu mang cho hắn khôn lớn nên người. Hắn chỉ thật sự nhớ lại vào một đêm tối trời khi mới lên ba tuổi, hắn đang dò dẫm tìm đường để bò lên giường ngủ với bà thì bị mẹ nuôi phát hiện, liền tặng ngay cho hắn một trận đòn nhừ tử để rồi kể từ ngày hôm đó hắn đã không còn gặp lại bà ta cho đến khi hắn lên bảy tuổi mới chính thức về ở chung nhà và gọi bà ta là mẹ.

Hắn vẫn đi, vừa đi vừa suy nghĩ. Bước chân âm thầm đơn độc hình như đã quá quen thuộc với con đường này trong sương khuya. Bao nhiêu ký ức tuổi thơ lần lượt quay trở lại trong đầu không mấy gì sáng sủa. Ở vào độ tuổi mười tám, trong đám bạn bè của hắn có đứa thì đang nao nức chọn cho mình một nghề yêu thích, đứa thì mơ ước sẽ được bước chân vào giảng đường đại học, được sự quan tâm giúp đỡ của gia đình, người thân. Còn riêng hắn thì phải tự tìm cho mình một hướng đi, trong cái cuộc sống muôn hình muôn vẻ vốn không kém phần phức tạp và hắn đã thật sự ngơ ngác như cánh chim lạc bầy.

Chuyến đi Hải Phòng lần này đối với hắn mang một ý nghĩa rất quan trọng. Thứ nhất là để thăm lại người yêu sau khoảng gần một năm xa cách. Thứ hai là hắn muốn thoát ly ra khỏi cái gia đình không mấy hạnh phúc mà lúc nào người ta cũng xem hắn như một cục nợ đời cũng như hắn chưa bao giờ nhìn nhận nó như một nền tảng của sự giáo dục.
Còn một việc nữa cũng không kém phần quan trọng là hắn muốn tham khảo xem đằng sau cái cuộc sống tự do kia liệu hắn có đủ sức để cạnh tranh trước khi quyết định cho mình một việc làm trong tương lai.

Hắn nhớ lại vào buổi trưa hôm ấy. Khó khăn lắm hắn mới trốn được lên con tàu biển Thống Nhất chạy lộ trình Sài Gòn – Hải phòng. Để thực hiện được việc này, hắn đã phải đánh lừa hai gã nhân viên soát vé để bước lên tàu một cách ngoạn mục. Lúc đầu hắn giả vờ xin lên tàu để đưa một túi xách nhỏ của người bác bỏ quên. Hai gã nhân viên nhìn hắn ngờ vực. Hắn liền đưa tay chỉ ngay vào hai người đàn ông lạ hoắc đứng ở trên boong tàu cũng đang đưa tay chỉ trỏ về phía hắn, và ... một cái gật đầu hết sức vô tư đã giúp cho hắn lên tàu hợp pháp. Khi đã lên tàu, hắn bắt đầu hoang mang e sợ bởi vì hắn vẫn thừa hiểu rằng sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm trước những việc mình đã làm. Thế rồi … việc gì đến cũng sẽ phải đến. Hai gã nhân viên đằng đằng sát khí bước lên tàu tìm hắn. Hắn đã phải xử dụng chiêu thức quan sát, né tránh và cuối cùng thượng sách nhất vẫn là … " trốn " cho đến khi hắn nhìn thấy hai gã nhân viên lặng lẽ bước xuống tàu cũng như hắn phải chờ cho đến khi nào tàu hoa tiêu dẫn đường quay trở lại Sài Gòn, hắn mới thật sự yên tâm và con tàu Thống Nhất đã từ từ rẽ sóng đưa hắn vào biển đông.

*** Biển thật đẹp, hiền hòa và phẳng lặng không như những gì mà người ta phác họa một cách ghê gớm. Đứng trên boong tàu, hắn tranh thủ tận hưởng cái không gian mà giống như chưa bao giờ hắn được nhìn thấy dù đây là lần thứ ba hắn là hành khách trên con tàu này. Từ ngoài khơi, từng gợn sóng nhấp nhô lần lượt khẽ vỗ vào mạn tàu êm ả, xa xa là những đàn cá hồi nối đuôi nhau phóng lượn trên mặt nước, từng đàn hải âu chao liệng theo mạn tàu trong cái không gian của trời và biển đã phác họa nên một bức tranh kỳ vĩ.
Cứ như vậy, hắn đã đứng lặng hàng giờ đồng hồ trước thiên cảnh mây nước hữu tình mà tạm thời quên đi những suy tư trăn trở, không hề màng đến những khó khăn trước mặt bởi vì đây là một chuyến đi hoàn toàn không định hướng.

Thế rồi một ngày cũng lặng lẽ trôi qua trên mặt đại dương bao la hiền hòa và phẳng lặng. Con tàu vẫn cứ trôi, trôi mãi mà không hề để ý đến những cảm xúc cũng như những diễn biến phức tạp đang hòa trộn sảy ra trong đầu hắn. Trời lúc này cũng đã trở về chiều, từ đằng xa bỗng nhiên xuất hiện những rặng núi mờ mờ ảo ảo mà phải nhìn thật kỹ mới có thể xác định được. Vậy là phải sau hơn một ngày một đêm, hôm nay hắn mới thật sự được nhìn thấy đất liền. Từng làn gió biển mang theo hơi lạnh đã thổi tạt vào hắn như muốn kiểm chứng sức chịu đựng, từng đàn hải âu vẫn cứ bay theo đuôi tàu mà chẳng thèm tìm về tổ trong khi trời và biển đang dần dần bị bao phủ bởi một bóng đen ...

... Lại một đêm nữa dần trôi qua lặng lẽ. Hoàng hôn lại nối tiếp bình minh, từng đàn cá hồi vẫn cứ nối đuôi nhau uốn lượn, từng gợn sóng vẫn cứ vỗ vào mạn tàu như những điệp khúc kéo dài vô tận. Mặt biển lúc này cũng đã bắt đầu chuyển sang màu nhạt của phù sa, những tàu thuyền đánh cá xa bờ cũng từ từ nhích lại, cuộc sống nhộn nhịp cũng dần dần hiện ra trước mắt như muốn báo hiệu cho hắn biết tàu sắp vào đất liền. Như vậy sau bốn mươi tám giờ đồng hồ, con tàu Thống Nhất cũng đã đưa hắn đến được nơi cần đến. Hắn lại phải chuẩn bị trở về với cuộc chơi. Suy tư, trăn trở … lại phải tìm cách đối phó với nhân viên soát vé nhưng lần này thì hắn tự tin hơn bởi vì hắn biết rằng: Sẽ không ai có quyền bắt hắn phải bơi ngược trở lại để vào Sài Gòn ... Và rồi cũng vẫn trong vai một tên cửu vạn khiêng vác hàng thuê, hắn đã xuống tàu một cách bình thản để trở về nhà trong nỗi vui mừng hân hoan khôn tả nhưng cũng không kém phần lo lắng, bởi vì hắn biết rằng những ngày tháng khó khăn nhọc nhằn và cơ cực nhất cũng đang mở rộng vòng tay thân ái chờ đón hắn ở phía trước…


anhquan1963 (tìm trên google)
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top