nh0kwa0

New Member
Bài làm 1

Đang ngồi chơi, bỗng em nghe thấy tiếng giới thiệu trên ti vi nhà mình: “Các bạn thân mến chương trình ca nhạc hôm nay, nhạc sĩ Trần Tiến sẽ biểu diễn bài. “Mặt trời bé con”. Em vội bật dậy, chạy lên xem. Hay quá! Bài này em rất thích mà!

Em chăm chú nhìn lên màn ảnh nhỏ. Chú Trần Tiến ôm cây đàn ghi-ta nhanh nhẹn bước ra sân khấu. Em hồi hộp chờ đợi. Chú nhạc sĩ, ca sĩ bắt đầu gảy đàn. Điệu nhạc quen thuộc vọng vào tai em. Một giọng hát trầm trầm vang lên: “Ngoài kia có cô bé…” Hay quá! Chú Trần Tiến giả bộ nhìn ngó rồi lấy năm ngón tay làm mắt tròn y như trong lời hát, thật buồn cười và ngộ nghĩnh. Em vừa nghe vừa hát thầm theo. Giọng chú Trần Tiến trầm xuống. Hai tay đặt trên ngực, cái đầu chú lắc lắc, vẻ hóm hỉnh: “Hạnh phúc quá đơn sơ mà tôi đâu có ngờ…” Bỗng chú hát cao lên, mắt nheo nheo: “Trời mưa quá em ơi…”. Thật là vui nhộn, em vỗ tay bôm bốp kèm theo lời tán thưởng: Tuyệt thật! Tuyệt thật!”. Nhìn cái miệng chú cười, haii mép nhếch rộng ra thật tươi, thật thoải mái. Đang hát vui như vậy, đột ngột chú gập người lại, mặt nhăn nhăn. Chú hạ giọng: “Bài ca ướt mất rồi, còn đâu?”. Cái miệng rộng của chú luôn xuất hiện những nụ cười hóm hỉnh. Đôi mắt chú mở to, nhịp đi nhanh và vui nhộn khi đến đoạn: “La la lá, là la la…”. Vừa đánh đàn chú vừa đi lại trên sân khấu, mắt nhìn về xa xăm, thỉnh thoảng chú vuốt mái tóc điểm bạc, hai khóe miệng nhếch rộng ra hai bên làm cho nụ cười thêm rạng rỡ, tinh nghịch.



Trần Tiến đang hát bài Mặt trời bé con

Thôi! Thế là bài hát chấm dứt rồi, em tiếc ngẩn ngơ, chỉ muốn chú xuất hiện thêm ít phút nữa để được tận hưởng cái vui nhộn và cái hóm hỉnh của bài ca mà em thích.

TRẦN PHƯƠNG THẢO 

(Thành phố Hồ Chí Minh) 

Bài làm 2

Tối hôm ấy em được mẹ đưa đi xem ca nhạc Ga-la ở Trung tâm văn hóa hữu nghị Việt-Xô. Đến giờ mở màn, từ bên trong một cô gái nhẹ nhàng bước ra, cúi đầu chào khán giả. Tiếp đến, một dàn nhạc vang lên, ánh đèn đủ màu bật sáng cả sân khấu.

Rồi tiếng nói thanh thanh của một cô gái nào đó bên trong vọng ra: “Mở đầu chương trình, ca sĩ Ngọc Ánh trình bày bài “Lời ru của biển”. Em nói với mẹ “Cô Ngọc Ánh hát trên vô tuyến đấy mẹ ạ.”

Ca sĩ Ngọc Ánh bước lên gọn gàng trong bộ quần áo dài màu trắng thêu hoa mai nổi bật trên nền áo. Cô có dáng người đậm, hơi mập nhưng được chiếc áo bà ba bó sát lấy người, cô trông thật duyên dáng. Khuôn mặt trái xoan của cô rực rỡ trong ánh đèn đủ màu sắc, nét mặt cô như vui hơn, tiếng hát cô trong vắt như dòng suối mát cuốn hút sự đam mê của khán giả. Cả một hội trường đông nghẹt người nhưng im phăng phắc. Mọi người đổ dồn về phía sân khấu nhìn cô ca sĩ biểu diễn. Đôi môi đỏ thắm như đóa hồng buổi sáng lúc khép lại, lúc mở ra. Thỉnh thoảng cô nhoẻn miệng cười như Thank khán giả, thật duyên dáng. Lúc đó, cô để lộ hàm răng trắng muốt, đều đặn lấp lánh như những viên ngọc. Làn da trắng mịn như màu mây bởi tô thêm một lớp phấn mỏng, nấp dưới hàng mi dài là đôi mắt long lanh như giọt sương mai, cặp mắt ấy chứa đựng niềm hân hoan của người ca sĩ. Mái tóc đen nhánh, mượt mà buông xõa đến bờ vai.

Những động tác uyển chuyển nhẹ nhàng khi cô giơ tay lên làm điệu theo nội dung bài hát. Xem cô Ngọc Ánh biểu diễn mà em không rời khỏi mắt khỏi sân khấu. Nghe cô hát em như được ca sĩ Ngọc Ánh kể cho em về biển cả, nói cho em hiểu về những con tàu. Em như đắm mình theo lời hát êm đềm của cô bay bổng nơi vùng biển mềnh mông của đại dương.

Chỉ gặp cô được ít phút nhưng tình cảm của em đối với cô thật gần gũi. Tình cảm nho nhỏ ấy đã để lại cho em một kỉ niệm không sao quên được. Cô Ngọc Ánh không biết em là ai nhưng tên cô vẫn gợi cho em một nỗi nhớ vô cùng. Ngày hôm nay đã để lại cho em một ấn tượng sâu sắc. Em ước gì mình có được giọng hát như cô.

NGUYỄN THÙY LINH

(Hà Nội)
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top