tctuvan

New Member
Một số bài mẫu cho các bạn trẻ

ĐỀ BÀI
Hình ảnh của mẹ (hay bố) em khi em mắc lỗi và khi em làm được việc tốt.
HƯỚNG DẪN LẬP DÀN Ý:
I- Mở bài:
- Giới thiệu khái quát về mẹ (bố)
II- Thân bài: Miêu tả chi tiết về mẹ (bố) trong hai tình huống cụ thể
1. Hình ảnh mẹ (bố) khi em mắc lỗi :
+ Nêu lí do: em mắc lỗi gì (ngắn gọn)
+ Miêu tả:
- Gương mặt: buồn bã
- Ánh mắt: ngạc nhiên/bực bội/đau đớn/thẫn thờ,…
- Thái độ: im lặng, không mắng mỏ, không hay nói cười
- Dáng đi: lặng lẽ,…
- Lời nói: Nghiêm khắc/ bao dung, nhẹ buồn,…
( Hình ảnh mẹ: da sạm lại, vết rạn chân chim nơi khoé mắt hằn sâu thêm, tay thô ráp, nụ cười vắng trên môi,...
( Cảm nghĩ: thương mẹ (bố), ân hận, tự trách mình, hứa và quyết tâm không bao giờ làm mẹ (bố) buồn nữa.
2. Hình ảnh mẹ (bố) khi em làm được việc tốt:
+ Việc tốt em làm…
+ Miêu tả:
- Nét mặt; tươi vui, rạng rỡ
- Ánh mắt: lấp lánh niềm vui
- Đi lại nhanh nhẹn
- Nói cười vui vẻ
- Lời nói: âu yếm, động viên khích lệ,...
( Cảm nghĩ bản thân: cố gắng làm nhiều việc tốt để bố mẹ vui lòng
III- Kết bài:
Nêu cảm chung về tình yêu thương con cái của bố mẹ…

BÀI VIẾT GỢI Ý
I. MB:
Cũng như bao đứa trẻ khác, tui có bố chở che, có mẹ yêu thương chăm sóc. tui yêu, tự hào và kính trọng bố vô cùng. Nhưng có lẽ người gần gũi dấu yêu nhất trong gia đình đối với tui là mẹ. Mẹ đã sinh ra tôi, nuôi tui khôn lớn trưởng thành. Đôi tay thân thương, dòng sữa ấm áp, lời hát ru ngọt ngào của mẹ cứ lớn dần trong tôi, để tui thêm yêu tha thiết và khắc ghi sâu hình ảnh mẹ lúc buồn cũng như lúc vui, khi tui mắc lỗi cũng như khi làm được một việc tốt.

II. TB:
Hình ảnh mẹ khi em mắc lỗi:
“Vì con là con ba, con của ba rất ngoan
Vì con là con mẹ, con của mẹ rất hiền…”
tui thuộc bài hát này từ hồi đi học mẫu giáo. Nhưng tui chưa hẳn là đứa con ngoan hiền của mẹ. Bởi cái tính hiếu động, nghịch ngợm của mình mà nhiều lúc tui đã khiến mẹ buồn. Có một lần, mặc dù đã hơn một năm trôi qua, song mỗi khi nghĩ lại tui vẫn hình dung thật rõ hình ảnh mẹ lúc ấy.
Lần đó tui được điểm 4 môn toán. Hình như cô giáo đã trao đổi với mẹ. Bởi đến trưa, vừa đi học về, tui đã thấy mẹ đợi sẵn ở nhà với nét mặt vừa buồn vừa giận. Biết có chuyện, tui len lén ôm cặp sách định lẻn lên gác, nhưng mẹ đã gọi lại. tui sợ hãi nghĩ thế nào mẹ cũng quát mắng và đánh cho một trận. Nhưng không, mẹ không đánh cũng chẳng nói to, chỉ nhẹ nhàng hỏi chuyện học của tui ở lớp. tui thở phào đoán mẹ chưa biết chuyện nên yên tâm nói dối một cách trơn tru. Khi mẹ hỏi về bài kiểm tra toán, tui nói: “Mẹ hỏi làm gì? Con làm được tất. Với lại cô giáo chưa trả bài mẹ ạ!” (Nói dối vậy thôi, chứ thật ra điểm 4 toán to tướng đang nằm chềnh ềnh trong cặp sách tui rồi). Đang cầm chiếc cặp của tui trên tay, mẹ sững lại. Trong đôi mắt mẹ thoáng một chút ngỡ ngàng, một chút bực bội, một chút thất vọng và cả đau đớn nữa. Cái cặp rơi xuống, xổ tung ra. Bài kiểm tra toán rơi ra ngoài nằm phơi giữa sàn nhà. tui thuỗn mặt, không còn chối cãi vào đâu được. Mặt mẹ sầm lại, mẹ nhìn tui nghiêm khắc như muốn nói: “Lâm! Con hư quá, đã học kém mà lại còn nói dối ư?”… Rồi mẹ buồn bã, thẫn thờ đi vào bếp.
Buổi trưa hôm ấy trôi qua thật nặng



Bài làm 2
Chiều nào cũng vậy, sau khi học và làm bài xong, em lại đi một vòng ra đầu ngõ vừa đế hít thở không khí trong lành, vừa để thay đối hoạt động, nhưng quan trọng hon nữa là để đón ba đi làm về.
Ba em làm việc ở xưởng Ba Son, còn nhà em ở phường Phước Long, quận Thủ Đứcề Mỗi sáng ba em đạp xe trên xa lộ vào xưởng hon mười cây số. Và chiều chiều lại theo dòng người đạp xe trở về nhà. Từ xa lộ, quẹo tay theo ngã tư Bình Thái, còn phải đi gần một cây số nữa mới tới nhà. Em thường ra đón ba tại ngã tư Bình Thái này.
Từ ngã tư Bình Thái, em đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của ba đang lom khom đạp xe từ xa cùng dòng người lao động đổ từ trung tâm thành phố về. Bóng dáng ấy em không thế lẫn với bất cứ ai, dù trên đường rất đông người đi. vẫn bộ quần áo công nhân màu xanh, chiếc mũ kết màu xanh, tất cả đều đã bạc màu. Ba hiện lên, càng lúc càng gần hơn, thân thương hon.
Em giơ tay vẫy ba. Nhận ra em đón ba, ba đang cắm cúi đạp xe liền ngẩng đầu lên, nét mặt hớn hở, một nụ cười tươi nở trên môi. Ba giơ tay vẫy vẫy đáp lại em. Hình như tất cả vẻ mệt mỏi sau tám giờ lao động nặng nhọc và đạp xe hon mười cây số đã bị xua tan. Ba đạp xe đến bên em, thắng kít lại, rồi đưa bàn tay ram ráp vuốt lên tóc em. Đôi mắt ba sáng lên niềm vui chan chứ. Ba hỏi em:
- Con đã học bài, làm bài xong chưa?
Em trả lời lễ phép:
- Thưa ba, rồi!
- Con gái tui ngoan quá! - Ba em nói rồi ra hiệu cho em ngồi lên xe, ba đèo về.
Vừa thong thả đạp xe, ba em vừa hỏi em:
- Hôm nay con học ở trường có gì vui không, kế cho ba nghe đi!
- Có ba ạ. Chuyện vui lắm! Con sẽ kể cho ba nghe.
Em kể lại câu chuyện bạn Nga sáng nay đến lóp lấy nhầm cặp của anh trai, học lóp sáu. Đen lúc cô giáo bảo lấy tập ra cô kiểm tra bài làm ở nhà, bạn Nga mới biết mình mang nhầm cặp sách. Ba em ngắt ngang lời em:
- Thế bạn Nga nói gì với cô? Cô giáo có phạt bạn Nga không?
Em kể tiếp cho ba hay là giữa lúc bạn Nga chỉ biết đứng như trời trồng; nước mắt đọng trên mi, cả lóp cũng lúng túng thương cho bạn Nga xưa nay hiền lành, ngoan ngoãn thì má bạn ấy hấp tấp đạp xe đến và mang đổi cho bạn Nga cái cặp của bạn. Cả lóp thở phào nhẹ nhõm. Ba em cười bảo em:
- Con gái ba có bao giò’ nhầm lẫn như bạn Nga không đấy?
Em cười với ba và trả lời dứt khoát: Không bao giờ!
- Tối nào con cũng chuẩn bị cặp sách đầy đủ, để riêng một nơi, làm sao mà nhầm vói cặp của anh Tú được?
Ba em cười và khen:
- Con gái ba giỏi lắm!
Hai ba con về đến trước nhà, em vẫn thấy nụ cười còn đọng trên môi ba.
Xe về đến cửa nhà, ba cố ý thắng xe thật kêu. Tiếng má thắng cọ xát vào vành xe kêu kin kít.
- Ba nó đã ve! Kìa, sao con không xuống xe đế ba dắt xe vào nhà!
Mẹ em hiện ra ở cửa. Ba nhìn mẹ, nụ cười như càng nở to hon. Tất cả nét nhọc nhằn, già nua trên mặt ba biến mất. Em nhìn ba, nhìn mẹ và cảm giác sung sướng hạnh phúc vô cùng...
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top