chuot_ham

New Member
Ngươi có nhận hay kô nào?



Nếu có ai đó có phép nhiệm màu nào cứu được loài người khỏi tai họa khủng khiếp - tên của nó là giấc ngủ - thì công lao của người đó đối với nền văn minh thế giới thật vô biên. Bởi thật ra thì đời người ta là cái gì ? Cả một phầnba của nó trôi qua trong giấc ngủ. Mà chỉ vừa chợp mắt một cái là vừa thấy mình bị ghi danh vào một đảng nào đó rồi.



Một bữa nọ, trong khi đắm mình vào những suy tư triết lý sâu sắc nhất về cái hại của giấc ngủ, tui bỗng phát hiện thấy mình đang ở trong một gianphòng chốngnào đó rất lạ. Ngay trước mắt tui là Diêm Vương đang ngồi trên ngai vàng rực lửa cháy và hỏi:" Người làm nghề gì ?". Một câu hỏi thật khó quá !



-tui ngồi tù. Vào những lúc rảnh không ở trong tù thì viết đôi chút.



-Viết gì thế ?



-Thì những chuyện linh tinh vặt vãnh. Chuyện trên tàu ngoài quán. Về người này người nọ.



-Tòa ghi nhận : theo chính ngay sự thú nhận của bị cáo, y vừa viết về chuyện trên tàu ngoài quán.



-Không phải vừa viết mà mới chỉ đang định viết...



-Thì cũng vậy thôi. Đã viết hay định viết - đối với chúng ta cũng chỉ là một. Đã có ý định phải không ?



-Thì vừa có ý định đấy, nhưng mà đấy toàn là những chuyện vớ vẩn trên tàu ngoài quán.



-Tòa vừa hiểu ra rồi. Trên tàu chuyên chở hàng hóa cho thương nghề nhà nước, mà thương nghề nhà nước thì liên quan đến bộ thương nghiệp, còn bộ trưởng thương nghề là thay mặt của chính phủ, đúng không nào ?



-Đúng ạ.



-Vậy tức là ngươi vừa thóa mạ chính phủ.



-Vâng, té ra là tui đã thóa mạ.



-Vì tội lỗi như thế - năm năm tù. Còn bây giờ ta bàn về chuyện ngoài quán.



-Vâng thì ta bàn...



-Quán là cái gì ? Đó là nơi rượu tuôn như suối. Thế còn chỗ nào ở đó ta có cái gì tuôn như suối nữa ? Chỉ có ở nghị viện . Và chỉ có các diễn văn mà thôi. Thế ai tuyên bố những diễn văn ấy ? Các đại biểu. Thế các đại biểu là ai ? Đó là những người được trao phó toàn quyền lập pháp. Như vậy bị cáo xúc phạm tới uy tín của chính quyền chúng ta. Ngươi có nhận không nào ?



-Té ra là tui có xúc phạm.



-Tòa ghi nhận: Thành thật thú nhận. Năm năm nữa. Tất cả là mười năm. Chúng ta tiếp tục. Bị cáo nói rằng y viết về người này người nọ. Cái "người này" đó là ai vậy ? Tất nhiên là người công dân Thổ bình thường. Vậy tức là bị cá thóa mạ toàn bộ dân tộc chúng ta. Ngươi có nhận không nào ?



-Vậy là tui có thóa mạ.



-Vì tội này cũng năm năm, tất cả là mười lăm năm . Nhớ đếm đấy. Người còn viết về cái gì nữa không ?



-tui không viết !



-Ngươi có viết, có viết, thú nhận đi thôi.



-Có viết thư từ...



-Khỏi cần nói tiếp. Tòa ghi nhận : bị cáo viết thông báo tin tức cho những cá nhân nhất định. Ngươi có nhận không ?



-Vâng, cho những cá nhân nhất định...



-Thêm năm năm nữa, tổng cộng là hai mươi.



-Thế phải dồn lại bao nhiêu mới đủ ?



-Tòa ghi nhận : câu hỏi như vậy là thóa mạ nhà chức trách đang thực hiện công vụ. Ngươi có nhận không ?



- !!!



-Ngươi hãy nói, có nhận không nào ?



-tui không nhận.



-Nhận đi !



-tui xin nhận.



Các quan tòa nói rì rầm với nhau : "Tuy là như vậy, nhưng...rì rầm, rì rầm." - "Hơn thế nữa...rì rầm..rì rầm...rì rầm...kết quả là...rì rần" - "Rì rầm...đó là quyết định cuối cùng!"



-Tòa nhất trí quyết định như sau :"Tội lỗi của bị cáo vừa được chứng minh, tuy nhiên, vì tội lỗi mới ở giai đoạn ý đồ phạm tội, tức là con chưa đầy đủ toàn bộ thành phần tội lỗi, sự trừng phạt giảm bớt đi hai ngày rưỡi . Bị cáo bị kết án không phải hai mươi năm tù, mà là mười chín năm và ba trăm sáu mươi hai ngày rưỡi tù giam cùng với mười năm phát vãng ra ngoại ô của địa ngục. Trong trường hợp nếu bị can chết trước khi mãn hạn tì thì sự trừng phạt chuyển sang những người thừa kế của y."



Khi các tên ác quỷ túm lấy tôi, tui chợt tỉnh dậy, mình mẩy ướt đẫm mồ hôi.



Thật là tuyệt cú diệu vì chuyện nằm mơ nên phải suy diễn ngược lại !









 
Giải sầu chủ nhật



Việc nước, chuyện nhà, và biết bao chuyện lộn xộn khác vừa cản trở tui không đến dự lễ cười của anh ấy được. Thành thực mà nói tui thấy xấu hổ. tui vốn rất quý Iantrin, mà vợ anh ta cũng là một cô gái hiền thảo. Hai người cưới nhau vừa gần trọn năm và vừa bao lần mới tui đến nhà. Còn tui thì cứ thoái thác mãi, lấy cớ là những chuyện nhà, chuyện nước. Tóm lại là rât bận rộn !...Thực ra là vì tui không có tiền. Người ta chẳng thể nào tay không đến chơi nhà một anh bạn mới lập gia đình. Ôi chao, những món trước như thế cứ là đội nón ra đi không trở lại ! Tất nhiên tui cũng có những thứ đèm đẹp như đèn bàn, lọ hoa và những cái lặt vặt khác. Cái gì cũng có ! Nhưng trước thì chẳng hiểu lúc sao lại không ! Lần cuối cùng tui gặp Iantrin, tui hiểu rằng anh vừa giận tui "Chủ nhật này thế nào tui cũng sẽ đến" - tui thề sống thề chết. Nhưng dù cố công đến mấy tui cũng không đào đâu ra một đồng lia. tui lục lọi khắp nhà, chẳng có gì cả ! Toàn là những báo chí, giấy tờ và những thứ lăng nhăng khác...



Chẳng còn biết làm thế nào, tui đành tay trắng đi chơi.



Những loại người như tui mà lấy vợ thì trong nhà lúc nào cũng đủ chuyện để mà to tiếng. tui đến đúng lúc hai vợ chồng anh ấy đang cãi nhau to. tui dừng lại trước cửa và nghe vợ anh ta nói lớn :



-Chúng ta cứ ngồi như cấm cung ấy ! Thế mà anh chịu được à ? Đã bảy tháng nay em không bước ra khỏi cửa.



Giọng Iantrin khàn khàn, khó khăn lắm tui mới nghe rõ.



-Vợ yêu của anh, em to tiếng mà làm gì ? Chẳng hiểu em lại không hiểu trả cảnh...



-Hoàn cảnh thì nói bao nhiêu cho hết ? Mà trả cảnh thì có gì đặc biệt ? Chẳng lẽ chúng ta lại không cho phép mình xem phim mỗi tuần một buổi hay sao ?



-Bạn vàng của anh, em nghĩ người ta cho vào rạp dễ dàng hay sao ? Chỉ có nước bọt thì không mua được vé. Đi bộ thì làm sao tới rạp được. Tàu điện người ta bóc đường đi rồi, xe buýt thì chật như nêm cối, tuyến đường đến Beoglu không có, phải đổi những ba lần xe...



-Anh biết thế nào không, thôi anh im đi ! Anh hút thuốc là hết bao nhiêu trước rồi, anh tính thử xem. Mỗi ngày anh hút hai bao "Hêlingich", mỗi tháng hết ba bốn chục lia ! Thôi đi, anh Iantrin, em không muốn ngồi tù nữa đâu ! Sức chịu đựng của em vừa cạn ! Em thề có chúa trời...



tui không đợi cho cô bạn thề hết, liền ấn nút chuông.



tui thấy hai vợ chồng gắng gượng làm ra (tạo) một nụ cười trên mặt. tui cũng tìm cách vui đùa. Nửa giờ sau tui đề nghị:



- Ta đi chơi đi ! Ngày chủ nhật các bạn ngồi nhà làm gì ? Thôi, chuẩn bị mau lên !



Vợ Iantrin đồng ý ngay, còn anh thì rỉ tai tôi:



-Bạn ơi, đừng có bắt tui phải tiêu xài nữa. Ta ngồi nhà nói chuyện cũng được.



-Đi đi, đi đi ! Ta đi giải sầu đôi chút. Dù không có trước cũng không được để chết buồn thế này.



Khi vừa ra ngoài phố Iantrin hỏi:



-Anh đưa chúng tui đi đâu bây giờ ?



-Việc của anh là đi , rồi anh sẽ thấy !



Chị vợ cũng thắc mắc:



-Ta đi xem phim à , anh ?



-Xem phim, xem hát thì chẳng có tui các bạn cũng đi được. Bây giờ ta đi đến một chỗ khác.



Chúng tui đến Sisli lúc nào không hay. tui ngắm nhìn nhà cửa, vợ chồng bạn tui thì cháy ruột tò mò:



-Chúng ta đi đâu thế này, bạn thân mến ?



Ngoài cửa một ngôi nhà khang trang có đề "Nhà cho thuê".



- các bạn hiểu không , tui không khoái cái nhà các bạn đang ở. Tổ tiên ta có câu "Mặt trời vắng nơi đâu, thầy thuốc có liền nơi đó".Làm sao sống được ở cái nơi liền mặt đất như vậy được ? Ở chỗ các bạn chẳng những thiếu nắng mà còn thiếu cả khí trời nữa.



Hai vợ chồng nhìn tui kinh ngạc:



-Ta vào đây xem có tìm được chỗ ở thích hợp hơn không .



Iantrin nắm tay áo tôi:



-Anh nói kỳ quá, anh bạn ! Anh điên tồi sao ? Cái nhà ấy mà bọn tui đã chật vật mới trả trước nổi !



-Chúng em bằng lòng cái nhà hiện nay lắm rồi, anh ạ - Chị vợ sợ hãi thỏ thẻ.



-Được rồi, anh cứ bỏ áo tui ra, cứ thử vào xem, - tui ép họ.



Rồi tui kiên quyết bước lên bấm chuông.



-Lúc tui nói chuyện yêu cầu các bạn đừng có chen vào, cứ để một mình tui nói.



-Ông chủ đâu ? - tui hỏi.



-Dạ, ở đây ạ, ông bà chủ tui trên tầng ba.



-Ông nói với ông bà là có khách đến.



Lúc ấy là sáng chủ nhật còn sớm, thế nên tui tin chắc là chủ nhà chưa kịp đi đâu. Anh bếp kêu cô hầu gái:



-Lên nói với ông là có khách nhé. Lát sau cô chạy xuống:



-Ông chủ cho nói là để anh bếp đưa ngài đi xem. Nếu ngài ưng thì ông xin xuống hầu chuyện.



-Không, thế không được đâu. Có thể chúng tui cần hỏi ông nhà đôi điều.



Mấy phút sau ông chủ xuất hiện. Nếu các bạn có đầu óc tưởng tượng thì các bạn thử hình dung xem cái ông chủ ngôi nhà bảy tầng, mỗi tầng haiphòng chốngấy ra sao ? Đầu tiên ở cửa xuất hiện một cái bao tải to đùng, thắt một cái đai bản rộng, rồi sau thấy một cái bụng phệ trườn ra, rồi sau hóa ra thấy ông chủ thực sự trong chiếc rốp-đờ-xa (1).



Thấy ông vất vả lắm mới lách mình ra được khỏi phòng, tui không nén được một nhận xét ranh ma:



-Nhà ta hiện đại thế này mà sao cửa lại hẹp thế ?



Ngài bụng phệ chỉ trả lời tui bằng một tràng ho rũ rượi. tui nhìn vợ chồng Iantrin. Những cănphòng chốngrộng lớn, cái bụng phệ và tràng ho kia làm họ bối rối thật sự. Để đáp lại, tui cũng nổi một cơn ho không kém phần dữ dội.



Iantrin kéo áo tui thì thầm:



- Xin hãy vì thánh Ala, bạn ơi...



Ngay lập tức tui ho một tiếng đến nỗi ông chủ béo ị co rúm người người lại mà ấp a ấp úng :



-Dạ, xin ngài thứ lỗi cho bộ quần áo trong nhà.



tui lại ho một tiếng nữa rời lơ đãng nói:



-Đáng kể gì những chuyện ấy thưa ngài. Chúng tui chỉ muốn được xem khuphòng chốngmà ngài định cho thuê và muốn hỏi thêm ngài một vài điều, chúng tui muốn hỏi chính ngài chứ không phải anh bếp.



-Xin vâng, xin vâng, thưa ngài, tui rất sẵn sàng đi xem cùng với các ngài - Ông ta lại ho và sau đó làm ra vẻ ngẫu nhiên, ông ho - Ngài cần bao nhiêuphòng chốngạ ?



Để trả lời, tui lớn tiếng ho, tui ho to đến nỗi cô hầu gái chạy bắn ra cửa.



-Tối thiểu cũng là sáuphòng chốngnếu như đó là nhữngphòng chốngtương đối lớn, - tui trả lời và nhìn sang Iantrin đang đi giật lùi ra cửa - Sáuphòng chốngcó đủ không nhỉ ?



-Đủ đấy, đủ đấy - anh bạn tui rên rỉ trả lời, giọng thều thào như sắp đưa linh hồn về hầu hạ chúa.



Anh bếp vừa mở cửa vào một căn hộ thì chuyện đầu tiên là tui nhận xét ngay:



-Lối vào hẹp quá, anh thấy thế nào, anh Iantrin ?



-Có lẽ thế...- anh ta dài giọng.



tui thấy bạn tui bắt đầu hình dung được một cái gì đó...



Cái lối vào mà chúng tui phê phán còn rộng lớn gấp hai lầnphòng chốngngủ của Iantrin. Sàn gỗ xếp hình ô vuông làm chúng tui tròn mắt thán phục.



-Trần thì hơi thấp, thưa ngài...



Iantrin bổ sung:



-Không cẩn thận thì chạm đầu...



Chúng tui đi khắp các phòng. Phòng nào cũng rộng lớn như sân bóng đá.



-Cácphòng chốngkhông được rộng lớn lắm, không gian còn thiếu.



-Không gian thế này chen nhau thì vỡ mạng sườn.



Vợ Iantrin cũng chêm một câu:



-Em thấy chúng ta mang đồ đạc đến đây thì không có chỡ kê đấy nhỉ ?



tui nghĩ bụng:"Cô em này nói một câu tuyệt cú cú hay !"



-Lại còn cái này ...Chà...Chà...Nhà bếp tối quá...



Ông chủ ho lên đanh thép:



-Kh-ô-ô-ng ! Các nhà bếp của chúng tui đều sáng. Các ngài xem bao nhiêu là cửa sổ.



tui cũng ho và đảo mắt lạnh lùng nhin cả nhà bếp, rồi sau lại ho lần nữa và tỉa tót:



-Vẫn tối ! Con lừa nào nghĩ ra cái lối quay bếp sang hướng đông thế này ? Bếp là phải quay về phía Tây.



-Việc bố trí cácphòng chốnglà của tui - chủ nhà chống chế, không ho nữa.



-Cái đó tùy ngài, nhưng quả thật không thể hình dung được là chúng ta sẽ sống thế nào trong cănphòng chốngmà bếp ngoảnh sang đông ! - Vợ Iantrin nói.



-Cònphòng chốngnày ngài gọi làphòng chốngkhách phải không ạ ?



-Dạ phải.



-Ngài nên lấy làm hổ thẹn vì vừa đem nhà kho ra làmphòng chốngkhách !



-Này anh bạn - Iantrin xen vào - anh xem hộ lò sửa này. Việc gì phải nghĩ ra thứ quái đản như thế.



Chủ nhà ho một tiếng chống chế:



-Bây giờ vật liệu khó khăn , thưa ngài. Chúng tui đã đặt loại tốt nhất hồi đó.



-Hãng nào vậy ?



-Hãng Joongke.



-À, vậy đây là loại thường nhất.



-Có mấy nhà vệ sinh ? Một thôi à ? - tui ho to như thể đe dọa.



-Không, có hai đấy ạ. Một cái kiểu Tây, một cái kiểu Thổ. Lại còn mộtphòng chốngtắm lớn nữa.



-Chỉ có hai nhà vệ sinh - Vợ Iantrin kêu lên - thế thì ít quá.



Chủ nhân đứng ngây ra:



-Gia đình ta chắc là đông lắm ?



-Kh-ô-ô-n-g...



Anh bếp xen vào câu chuyện:



-Còn một nhà vệ sinh công cộng nữa đấy ạ...



Cửa sổ thì một phía quay ra biển Hoa Cương và quần đảo Hoàng Tử, một phía quay sang Bôxpho, một phía nữa sang Tramlưgia.



Iantrin nhìn ra cửa sổ nhận xét:



-Phải nói là quang cảnh chẳng ngoạn mục tí nào cả.



Chủ nhà ho giật lên một cơn giận dữ rồi kêu:



-Ngài nói thế là thế nào nhỉ ! Bên kia là biển Hoa Cương, bên này là Bôxpho, thế mà...



-Phải làm sao nhìn thấy quảng trường Ôcmâyđan.



-Dạ, nhưng phía này ngươi ta xây kín hết rồi.



Chúng tui đi hếtphòng chốngnày sangphòng chốngkhác, đến đâu cũng tuôn ra vô số những lời nhận xét:



-Ẩm thấp quá...



-Hơi nhỏ...



-Chật quá...



-Lại tối nữa...



-Thưa ngài, ngài cho biết, làm sao cột nhà vệ sinh lại đặt hướng tây bắc, đằng ấy lúc nào cũng có gió lạnh ?



-Không hiểu sao tui không thích cái màu trắng...



-Phải đấy, quét trắng thế này chả ra làm sao cả...



-Trông thật ảm đảm và bẩn thỉu...



Vợ Iantrin tuôn ra một tràng những cách sắp xếp đồ gỗ...



-Ở đây chúng ta sẽ đặtphòng chốngngủ.



-Nhưng cái thảm của mình không vừa - Iantrin nhận xét - lại phải gấp lên một góc.



-Chỗ này có thể làphòng chốngkhách - chỗ này để ăn, bên này đầy tớ, bên kia đồ uống...



tui ho một tiếng rõ to rồi hỏi chủ nhà:



-Nhà ta thế này ông tính bao nhiêu ?



-Tám trăm lia, thưa ngài.



-Cũng chả đắt.



Sau lưng tui có tiếng Iantrin:



-Này, rẻ thật đấy...



-Cầm bằng cũng như cho không ! - Vợ anh thêm vào.



-Rẻ thế ta thuê luôn đi. Anh thấy sao ?



-Thuê thôi.



Chủ nhà mừng rỡ vì cuộc gặp gỡ xuôn xẻ liền ngỏ lời mời:



-Xin mời các ngài vàophòng chốngtui trao đổi, bàn bạc...



-Sẵn sàng, xin Thank ngài.



Chúng tui lênphòng chốngông chủ.



-Cũng vừa có những người đến đây trả chúng tui hàng ngàn lia, nhưng các ngài có hiểu không, những người ấy không làm tui tin cậy. Điều quan trọng là khách thuê phải tử tế, còn hai trăm lia là chuyện vặt...



-Về chuyện tử tế thì ngài khỏi lo.



Lúc ấy có người vào phòng. Đó là một thiếu phụ mặt hoa da phấn tuổi ước hăm lăm. tui vội vàng ra bắt tay nàng. tui còn định ôm hôn nàng nữa, nhưng tự kìm mình lại.



-Trời đất ơi, xin các thần linh phù hộ cho em ! Cô em mới kiều diễm làm sao chứ . Thưa, đây có phải con gái ngài không ?



Mặt ông đỏ dừ lên:



-Nhà tui đấy ạ !



tui lại vuốt má cô nàng lần nữa.



-Xin thánh Ala phù trì. Nàng xinh đẹp quá, thật là...



Lão béo tỏ ra lúng túng trước lối chơi phóng túng của tui với vợ lão. Lão cất tiếng gọi người hầu sai mang rượu bạc hà cùng bánh kẹo đãi khách. tui cầm hai cái kẹo. Nhìn sang Iantrin, tui thấy anh bạn bốc đầy một tay.



-Chắc ngài muốn chúng tui ứng trước cả năm chứ ? - tui hỏi.



-Ba năm thưa ngài.



-Tổng số bao nhiêu nhỉ ? Mỗi tháng tám trăm, một năm chín nghìn sáu, ba năm gần hai chín, thôi, để cho tròn ta tính ba mươi ngàn lia...Cũng thường thôi.



-Thường quá đi chứ - Iantrin đồng tình.



-Chuyện vặt - vợ anh ta thêm thắt.



Bây giờ đến lượt ông chủ hỏi lại:



-Các ngài có bao nhiêu người ?



-Có hai thôi - Một vợ một chồng. Còn tui không tính.



-Thế...thế...Còn các cháu nhỏ nữa chứ ?



-Không có đâu.



-Vậy đó. Đầu tiên, thưa ngài, ai cũng bảo chưa có, rồi sau đó nhà chúng tui cứ như lò ấp trứng ấy.



-Chuyện ấy trả toàn loại bỏ : bà đây không sinh hạ được nữa.



-Dạ, thế đấy !



-Còn ông đây, có một thời (gian) ông ốm lên ốm xuống và thế là...



-Dạ, thế đấy ! Biết nói thế nào được, càng hay chứ sao. Có nghĩa là cả hai ông bà...



-Phải vậy thưa ngài. Hồi ông đây lên một tuổi, chính tui đã đưa ông ra khỏi nhà tế bần.



-Dạ, thế đấy ! Tuyệt cú cú vời quá !



-Còn bà đây, hồi còn bé xíu vừa bị vứt vào nhà nguyện. Bây giờ bà ấy cũng chẳng có thân nhân.



-Dạ, thế đấy. Mang cà phê ra đây ! - Ông chủ gọi đầy tớ.



-Xin đa tạ, thưa ngài - tui nhanh miệng nói - nhưng chúng tui không thích uống cà phê.



-Sao vậy, thưa ngài ? Ta làm một ly thôi.



-Méc-xi ! Nhưng chúng tui chưa kịp điểm tâm.



-À...à...ra thế...Pác đông. Vậy tui lấy làm vinh hạnh được mời các ngài dùng bữa với vợ chồng tôi.



-Ồ, thưa ngài, chúng tui tiếp nhận ngay lời mời ấy nếu được ngài gia ân.



-Ngài khách khí quá !...Tất nhiên..Xin mời các ngài cứ tự nhiên...



Sau bữa điểm tâm thịnh soạn chúng tui dùng cà phê, sau cà phê chủ nhà lại bắt đầu căn dặn.



-tui hỏi khí không phải , vậy hiện giờ ngài làm nghề gì ?



-tui ấy à ? Nghề ấy...- anh bạn tui đáp.



Lập tui phải chen vào:



-Nghề của ông đây là nghề tuyệt cú cú vời. Tất nhiên đôi khi ông đây cũng phải ngồi hỏa lò ít bữa...



Lão béo nhíu mày.



-Ông hiểu không, ông đây là nhà báo.



-Ồ, hân hạnh quá...



-Thế đấy, chuyện gì cũng rắc rối lắm, chính trị mà ngài...



-À..à..tui hiểu: chuyện thương mại, chuyện chợ đen chứng khoán...



-Đại loại như vậy...



-Thật là...hân hạnh quá...Thế nghĩa là...Chúng ta thỏa thuận...Bây giờ viết hợp đồng, ngay bây giờ...



Nghe mấy tiếng đó vợ chồng Iantrin sợ quá vừa toan đứng dậy, nhưng tui ho một tiếng lớn, kìm họ ngồi xuống.



Lão béo lấy ra một tờ hợp đồng và bắt đầu điền vào. Đến đoạn "dùng nhà vào chuyện gì?" lão vừa định viết "để ở", thì tui chặn tay lão lại.



-Vậy tui viết thế nào ạ : vănphòng chốnghayphòng chốngthương mại ?



-Không, thưa ngài, nhà chứa.



-Xin lỗi, tui không hiểu ngài nói gì ? - Chủ nhà bối rối hỏi lại.



-Nhà thổ ấy mà - tui nói.



-Lại có thể thế được ?



-Để trả ngài ba mươi ngàn lia thì chẳng có cách nào khác đâu. Ngài xem làm sao kiếm ra ngần ấy trước được ? Còn về công chuyện thì...



-tui chịu thôi, thưa ngài ! Không thể được ! - Giọng lão chủ run lên.



tui nghĩ: lão già đáng thương, lão rối ruột rồi, ăn sáng này, cà phê này. Lại còn bị người ta sờ má vợ nữa chứ...



-Vậy xin ngài cho phép chúng tui được tính toán lại !



-Xin vâng - chủ nhân rũ ra một tràng ho cực nhọc.



Để đáp lễ tui củng ho lên một tiếng.



Lúc ra cửa, anh bếp hỏi:



-Bẩm các ngài, xong rồi chứ ạ ?



-Không xong, anh ạ. Ông chủ nhà anh không chịu. Chúng tui định mở nhà chứa mà ông không nghe.



-Ông ấy không nghe là phải.



-Sao vậy ? Ông nhà muốn giữ trọn gia phong chứ gì ?



-Không..Không phải thế. Trên tầng ba ông ấy cũng cho thuêphòng chốngkín. Chắc ông ấy không muốn cạnh tranh tại chỗ.



Suốt đường về chúng tui cười đau cả bụng.



-Ông bạn ơi, suốt đời tui chưa bao giờ được vui thế này - Iantrin nói.



-Một vở hài kịch thật sự - vợ anh ta nhắc lại.



-Ai cũng có thể vui trong phạm vi khả năng của mình, em ạ.



Bây giờ hễ vợ chồng Iantrin thấy buồn là lại rủ nhau "thuê nhà" cùng một anh bạn nào đó. Người càng đông thì bao giờ cũng càng vui vẻ hơn.





1. Méc-xi : Thank (Tiếng Pháp)



2. Pác đông : xin lỗi (Tiếng Pháp)















 

mr_huych0u

New Member
Việt Nam trở thành cường quốc



Đầu năm Thiên Đình ( các nước G8 ) tụ hội.



Đang ăn nhậu, chém gió thì nghe thấy tiếng bên ngoài rất to. Cả nhóm nhìn anh Japan hỏi sao lại đem trẻ con lên. Vì vốn ở Nhật hay thi hét to nên tiếng mới lớn được như vậy.



Cả hội sai Thiên Lôi ra triệu vào.



Hỏi : Mày là ai



Trả lời : tui là Việt Nam



Hỏi : Sao mày to tiếng ở thiên đình, có biết ở đây đang làm gì không



Trả lời : Dạ, tui không được mời nên tui tức, tui hét cho hả cơn tức



Hỏi : Thế mày có biết Thiên Đình là chốn của các cường quốc không



Trả lời : Dạ, tui biết, nhưng nước chúng tui Bác Hồ có bảo từ khi tuyên bố độc lập là sẽ sánh vai với các cường quốc năm châu



Hỏi : Thế mày vừa sánh vai được chưa



Trả lời : Dạ, còn cách có 50 met nữa thôi ạ



Cả Thiên Đình lao xao, khiếp, oắt con nhanh thế. Mà chúng nó đi nhanh thật. Hồi trước chúng nó còn như mù đi trong đêm, mình có ống nhòm rồi mà còn chẳng thấy đâu, bây giờ vừa gần thế rồi. Nhưng như thế là còn cách bao nhiêu năm phát triển nữa.



Hỏi : Chính xác là bao nhiêu năm nữa thì thành cường quốc



Trả lời : Chính xác là 50 met



Thiên Đình có vẻ tức giận và khó hiểu. Liền sai Nam Tào, Bắc Đẩu lập một hệ thống mainframe ( hệ thống máy tính cực mạnh ) để tính toán xem Việt Nam sau bao nhiêu năm nữa sẽ thành cường quốc.



Sau khi đưa đầy đủ các dữ kiện về Việt Nam và so sánh với các cường quốc, ấn Enter, ngay lập tức máy tính trả lời : “ 50 met “



Thiên Đình nghi ngờ máy tính bị virus nên trục trặc, đáng nhẽ phải ra số năm, thời (gian) gian chứ.



Thấy ở góc máy tính có từ Explain ( Diễn giải ). Liền ấn vào :



“ Việt Nam nền kinh tế mỗi năm đều có kết quả là tiến lên một bước. Một bước là 0.5met. Nên khoảng cách so với các cường quốc chỉ còn là 50 met. “



Cả Thiên Đình liền ồn ào lên.



Hỏi : Thế nếu mày thành cường quốc thì là cường quốc kinh tế hay cường quốc quân sự hay muốn cả hai.



Trả lời : Thế máy tính không biết ạ



Thiên Đình lại sai nhập dữ liệu tính toán.



Lần này máy tính không hiển thị kết quả mà trả lời bằng voice ngay lập tức : “ It “



Thiên Đình khẳng định là máy tính có vấn đề, lần này mời đích thân Bill Gate lên xem tại sao không hiển thị kết quả mà nói một từ vậy.



Bill Gate xem xét hồi lâu, bảo code không có vấn đề, kết quả thì chỉ không hiểu tại sao lại không nói “ Ai Ti “ mà chỉ nói “ It ”.



Sau một hồi Bill Gate đành phán “ Chắc do chương trình có đưa khẩu ngữ, tập quán, thói quen của người An Nam nên thay vì nói Ai Ti nó luyến ấm thành It



Anh Việt Nam liền khẳng định hùng hồn chắc chắn đúng như vậy, vì chúng tui tiếp thu tiếng Anh rất nhanh. Cũng như trước đây học tiếng Tàu, tiếng Pháp, tiếng Nga giỏi như vậy.



Thiên Đình lúc này có vẻ kính nể Việt Nam liền mời ngồi dự



Anh Việt Nam ngồi vào nhưng lại khóc. Anh Japan vốn là châu Á ra vẻ am hiểu liền giải thích “ Đấy là nghi thức của người Việt, cũng như người Nhật có nghi thức mỗi khi làm chuyện gì trang trọng. Anh Việt Nam khóc là để tưởng nhớ Bác Hồ không còn sống đến hôm nay để thấy Việt Nam sánh vai với các cường quốc đấy thôi “



Anh Việt Nam liền xua tay “ Không, không phải vậy, số là nước chúng tui là cường quốc duy nhất ở cái xứ mùa đông cũng phải bật quạt, chẳng được băng tuyết như các bạn, mà bây giờ thì khí hậu trái đất đang ấm lên, chắc chẳng có diễm phúc tổ chức Olympic Mùa Đông để cho bọn châu Phi trố mắt “



Thiên Đình trầm trồ, mới thành cường quốc mà Việt Nam vừa quan tâm đến vấn đề hot nhất hành tinh hiện nay, khí hậu ấm lên toàn cầu. Chắc là sẽ có sáng kiến giải pháp. Liền truy vấn hỏi Việt Nam xem có cao kiến gì.



Lúc này, anh Việt Nam mới được dịp thể hiện tài nghệ của mình, liền cao giọng nói :



“ Các vị sẽ sáng mắt ra, tui đã chuẩn bị sẵn món dân tộc rồi, cực kỳ mát lạnh nhé “



Thế là những cô gái Việt Nam xuất hiện, trang phục hết sức gợi cảm, nhạc nổi lên, và bài Tuyết rơi mùa hè bắt đầu .





Hết



 

Các chủ đề có liên quan khác

Top