Drugi

New Member
Koudan là hình thức kể chuyện truyền thống đặc thù của đất nước Nhật Bản. Koudan hấp dẫn người nghe ở tình tiết lôi cuốn và ngôn từ chọn lọc. Koudan Miyamoto Musashi được diễn giả Itou Ryouchou diễn về cuộc đời của kiếm thánh không song Miyamoto Musashi từ thuở thơ ấu cho đến trận quyết đấu cuối cùng với Sasaki Ganryuu (Kojirou) trên đảo Hikojima. Phần diễn này sau được nhà xuất bản Koudansha in thành sách và nay
bản dịch Việt văn vừa ra mắt bạn đọc.



Sách gồm bốn mươi phần chuyện kể về cuộc đời Musashi từ lúc công phu được lối đánh song kiếm, lưu lạc khắp nơi trên đất Nhật để truy tìm tung tích Ganryuu, gặp gỡ nhiều danh nhân kiếm thuật như Itou Ittousai, Tsukahara Bokuden, Sekiguchi Yatarou,....

Tên sách: Koudan Miyamoto Musashi

Người dịch: Nhất Như

Nhà xuât bản: Văn học

Công ty phát hành: Domino

Bạn đọc có thể mua sách tại các hiệu sách lớn ở cả ba miền, hoặc

Hà Nội: Công ty cố phần sách Giao Điểm-Domino, số 25, ngõ

61/4, Lạc Trung. Đt: (84 - 8) 8219502

Sài Gòn: Công ty phát hành sách Fahasa, số 60-62 Lê Lợi, quận 1.
 

Wheeler

New Member
Koudan (講談)là như thế này, từ Kou (講) mang nghĩa là lịch sử. Koudan tức là lối kể chuyện lịch sử dễ hiểu và lôi cuốn người nghe. Đây là một trong những cái " nghệ " truyền thống trong văn hóa Nhật Bản tương tự như Rakugo. Nhưng âm điệu của thể loại hài kịch Rakugo mang tính "kể" thì âm điệu bảy - năm của Koudan lại mang tính "đọc" và "miêu tả" nhiều hơn. Đề tài của Rakugo thường là chuyện những nhân vật bất tên bình thường trong cuộc sống nhưng đề tài của Koudan thì rộng lớn lớn, bao gồm cả quân ký (Gunki) kể chuyện quân sự, Vũ Dũng Truyện (Buyuden) kể những võ công vũ tích của các nhân vật anh hùng hào kiệt hay những chuyện rất bình thường trong cuộc sống gọi là Sewa Mono. Đối tượng nhân vật của Koudan rất (nhiều) đa dạng, có thể đó là các vị lãnh chúa như Tokugawa, Toyotomi hay những võ tướng như Sanada Yukimura, các bậc anh hùng như Yagyu Jubei hay những nhân vật bất tên trong cuộc sống như anh Ất, chị Giáp.
Tuy đề tài chủ yếu của Koudan là những chuyện phụ thuộc vào lịch sử nhưng thực tế Koudan bất phải lúc nào cũng tuân theo sự thực lịch sử. Nội dung chuyện kể Koudan chỉ mượn bối cảnh lịch sử, nhân vật lịch sử để xây dựng thế giới của riêng mình. Vì vậy trong phần Koudan : Miyamoto Musashi này chúng ta thấy nhiều rõ hơn không hề có trong sử sách, những chuyện hoang đường như tiêu diệt hồ ly, hay những nhân vật mà chưa sử sách nào nhắc tới như Takemitsu Ryufuken. Tuy Musashi, Bokuden, Ganryu, Ito Ittosai,... là những nhân vật thực tại trong lịch sử nhưng có nhiều rõ hơn xoanh quanh nhân vật do diễn giả cố tình dựng nên.

Koudan chỉ là tên gọi sau thời (gian) Minh Trị. Trước đó thể loại chuyện kể này được gọi là Koushaku ( 講釈 ) và diễn giả kể chuyện được gọi là Koushaku shi (講釈師), sau thời (gian) Minh Trị là Koudan shi ( 講談師 ). Diễn giả kể chuyện được phép ngồi trên bục cao ba thước so với thị chúng và sử dụng một cái quạt giấy để gõ nhịp cho lời kể chuyện của mình.

Thế Koudan hấp dẫn ở chỗ nào ?
Koudan hấp dẫn người nghe ở chỗ nó thuận theo âm luật của tiếng Nhật. Câu chuyện hay dở thế nào phụ thuộc phần lớn vào lối kể chuyện của Koudan shi. Thông thường Koudan shi là những người rất âm hiểu và nghiên cứu sâu vào vận điệu, nhịp điệu của ngôn ngữ và lôi cuốn người nghe bằng chính giọng điệu của mình. Do vậy mà một tác phẩm Koudan khi được dịch sang một thứ tiếng khác thì mất đi phần lớn giá trị. Chỉ có đọc nguyên văn tiếng Nhật thì mới có thể cảm hết cái hay của Koudan. Cái quạt trong tay của Koudan shi cũng là một vật nhiều tác dụng :

- Tạo nhịp điệu cho câu chuyện.
- Koudanshi đập quạt vào mặt bàn gây ra tiếng kêu khi đến những đoạn quan trọng, làm giấu nhấn cho câu chuyện. Việc đập quạt đúng lúc rất khó. Người ta nói phải luyện tập ba năm mới có thể gõ quạt đúng nhịp cho ăn khớp với mạch truyện.
- Tiếng đập quạt có tác dụng tập trung sự chú ý của người nghe.
- Tiếng đập quạt có thể khiến người nghe cảm nhận được sự di chuyển của bất gian và thời (gian) gian trong câu chuyện.

Về phát âm, Koudan shi là những người sinh sống bằng cái lưỡi nên họ luyện phần này rất kỹ. Mỗi hơi phát ra cùng với hơi thở phải có tác dụng gây sự chú ý, làm ra (tạo) sự hứng khởi đối với người nghe.
Về cách kể chuyện : Koudan shi sẽ kể câu chuyện từ sự kiện này sang sự kiện khác mà trong đó từ ngữ được dùng bất hề đối chọi nhau mà bổ trợ tương hỗ cho nhau. Nếu ai vừa từng nghe "hô lô tô" của Việt Nam thì sẽ hiểu điều này. Ví dụ để miêu tả bề ngoài một cô gái đẹp thì Koudan shi có thể sử dụng lối so sánh ước lệ với những từ ngữ liên quan tới nhau : chim sa, cá lặn, hoa hờn, nguyệt thẹn, Bồ Tát Phổ Hiền tái thế, Dương Quý Phi tái thế, dáng đứng như Thược Dược, vẻ ngồi như Mẫu Đơn, tướng đi như hoa Bách Hợp. Nói chung là Koudan là một nghệ thuật truyền tải nội dung bằng lời nói có sự vận dụng, tinh chỉnh về mặt từ ngữ đến tinh mật. Cường điệu quá mức cũng là một đặc trưng của Koudan.

Lịch sử phát triển : Không ai biết chính xác Koudan xuất phát từ khi nào nhưng theo dân gian truyền thì vào thời (gian) Edo vừa thấy có Akamatsu Houin (có lẽ là một nhà sư) kể chuyện Gempei Seisuiki về sự hưng thịnh và diệt quên của hai dòng họ Minamoto và Taira cho Tướng Quân Tokugawa Ieyasu nghe. Có lẽ nó vừa có lịch sử khoảng năm trăm năm.
Nhưng nếu nghĩ kỹ thì có lẽ là mấy ngàn năm, không, mấy vạn năm. Kể từ khi con người biết sử dụng ngôn ngữ thì vừa có nhu cầu truyền đạt lại những thể nghiệm của mình dưới dạng "câu chuyện" nên có thể xem Koudan vừa có lịch sử từ khi loài người biết nói. .... Mà cường điệu và phóng lớn vốn là đặc tính của Koudan mà !! Một diễn giả vừa bông đùa như thế khi nói về lịch sử của Koudan.

Đến thời (gian) Edo thì Koudan bắt đầu mở rộng lớn và đề tài của nó bất chỉ có những chuyện quân sự hay chính trị nữa. Những nhân vật bất tên thuộc tầng lớp bình dân vừa đi vào Koudan với những chuyện hết sức bình thường như một ngày nặng nhọc của người thợ mộc,... Tuy nội dung giản dị nhưng vẫn thu hút người nghe qua tài sử dụng ngôn ngữ điêu luyện của Koudan shi. Lúc bấy giờ diễn giả thường kể chuyện ở góc đường nơi chợ búa nên còn được gọi là Tsuji Koushaku hay Machi Koushaku. Nhưng nhiều câu chuyện quá dài khiến người nghe mỏi mệt. Vì thế vừa hình thành nên những cơ sở hạ tầng như dãy ghế dài cho người ngồi nghe, dựng lều chắng gió, che mưa nắng. Thời kỳ hưng thịnh nhất của Koudan là khoảng thời (gian) gian cuối Edo đến thời (gian) Minh Trị. Lúc này có khoảng năm, sáu trăm người làm nghề Koudan shi và có những dinh thự to lớn để Koudan shi kể chuyện. Tới những năm Taisho, Showa, Heisei thì Koudan vừa đi vào thời (gian) kỳ suy vi. Hiện tại chỉ có khoảng bảy mươi người hành nghề này và bất có một đất điểm, hội trường cố định như trước. Nữ giới chiếm một phần ba trong số Koudan shi hiện nay. Hiện nay những Koudan shi này vừa liên kết với nhau lập ra một hiệp hội về Koudan.

Ngày nay Koudan bất còn được thịnh hành như trước là vì nhiều lý do. Nguyên nhân chính là : quá khó để trở thành Koudan shi và tốn rất nhiều thời (gian) gian để tu luyện trước khi vững vàng bước vào nghề. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến những cái "nghệ" truyền thống khác của Nhật Bản ngày càng có ít người theo. Một yếu tố khác nữa có lẽ là sự xuất hiện của nhiều phương tiện truyền thông giải trí hiện đại.
Tuy thế ngày nay lại thấy một hướng mới của Koudan. Số là một số ký giả báo chí đi xem Koudan cảm giác hứng thú vừa ghi lại những lời kể chuyện này và đóng thành sách. Những quyển sách như vậy lại được nhiều người ưa chuộng đến nỗi ngày nay vừa hình thành một thể loại " Koudan viết" nghiêng nhiều về văn chương hơn.

Koudan : Miyamoto Musashi vốn được diễn giả Ito Ryocho diễn trước chiến tranh Thế Giới thứ hai, sau được Koudansha đóng thành sách xuất bản mà tất cả người đọc ngày nay.
 

Gregorio

New Member
Mình không thích truyện Nhật và truyện Trung Quốc lắm, nó cứ thế nào ấy.
 

Bradleigh

New Member
Tớ có tác phẩm về ông Miyamoto Musashi, cho tớ post nhờ vào đây nhé . Tks

-------------

MIYAMOTO MUSASHI
Nguyên tác: Eiji Yoshikawa
Dịch giả: Cung Vũ

Yoshikawa Eji, một trong những ngôi sao vĩ lớn nhất trong làng văn học Nhật Bản, nổi tiếng với thể loại tiểu thuyết thời (gian) đại (Jidai Shosetsu) vừa trở thành bất hi sinh với trường trời tiểu thuyết "Miyamoto Musashi" này. Đây là cuốn sách được nhiều người đọc nhất tại Nhật Bản cùng với " Saka no ue no kumo" của Shibaryo Taro qua nhiều thập niên và được vícoi như" Cuốn theo chiều gió " hay " Chiến tranh và hòa bình " của Nhật Bản.
Cuốn sách xây dựng cuộc đời kiếm thánh Miyamoto Musashi phụ thuộc trên những sự kiện lịch sử có thật với cái nhìn phóng khoáng, hào hùng và bằng nhãn quan của Phật Môn. Chắc chắn, nếu có cái gì được gọi là " Japanese Spirit " thì cuốn sách này vừa nắm bắt hầu như trọn vẹn.
Bạn đọc sẽ thấy được tính cách, tinh thần Nhật Bản chân chính qua nhân vật kiếm hào vĩ lớn nhất lịch sử Miyamoto Musashi này. Một cuốn sách bất thể bỏ qua đối với những ai yêu thích văn học, những người ưa chiêm nghiệm cuộc sống, những bậc trí giả và cuốn hút cả những người bình thường có tâm cầu đạo, sự tinh tấn dũng mãnh, ý chí đi lên cái hết cùng, rốt ráo từ một xuất phát điểm thấp.
Tinh thần chính của tác phẩm chính là sự cầu đạo với nỗ lực tinh tấn bất ngừng, luôn luôn hướng tới cái trả thiện, trả mỹ, rốt ráo, cực ý và qua đây người đọc có thể nhận ra yếu tố " Kiếm Thiền Nhất Như" ( Kiếm Đạo và Thiền Đạo là một ) và yếu tố "giàn tố " ( Thanh nhã, đơn giản mà thuần khiết sâu lắng ) trong văn hóa Nhật Bản. Bên cạnh đó là sự không thường luôn theo sát
mọi nhân vật trong tác phẩm. Sự không thường, biến đổi trong tâm con người, sự không thường của thế giới tự nhiên luôn vận động khồng ngừng. Một tinh thần chính nữa là tình thương yêu với Bồ Đề Tâm. Yếu tố này luôn bàn bạc xuyên suốt tác phẩm, nó thể hiện đặc sắc qua hai nhân vật : Kiếm Hào Musashi và cô thôn nữ Otsu. Nếu như tình thương yêu của Musashi thể hiện qua sự nhận thức, giác ngộ và cùng nhất với tình thương của Phật Đà thì tình thương yêu của Otsu cùng nhất với bậc Bồ Đề Tát Đóa.
Tác giả xây dựng ba nhân vật tượng trưng cho ba loại đức tính của con người. Musashi tượng trưng cho sự cầu đạo tinh tiến, khổ hạnh và nghiêm khắc với bản thân, phóng khoáng và sâu sắc trong nhận thức, đánh giá thì Hon Iden Matahachi tượng trưng cho sự sa ngã, những điều xấu trong con người. Otsu là tượng trưng cho hình mẫu Bồ Tát với tình thương yêu dào dạt.
Xuyên suốt tác phẩm là một tinh thần nữa : " Bồ Đề Tâm có công năng diệt trừ thảy tất cả ác pháp ".
Theo ý kiến chủ quan của tui thì tác phẩm này xứng đáng dành được một nửa vị trí trong nền văn học Nhật Bản. Không biết đến "Miyamoto Musashi" của Yoshikawa Eiji cũng tương cùng với chuyện không biết đến một nửa của văn học Nhật.
Bản dịch Việt văn của dịch giả Cung Vũ, mong bạn đọc thưởng thức...
 

Phelan

New Member
Vài lời về Miyamoto Musashi

Như nhiều người vừa biết, Miyamoto Musashi trước khi mất vừa để lại hai bộ sách có giá trị là Gorin no sho và Dokkodo. Về Gorin No Sho thì đó là một quyển sách chỉ nam về kiếm thuật, nhưng người ở những giới khác nhau lại thấy được trong nó những giá trị khác nhau. Những nhà quân sự luôn xem đó là một quyển sách bất thể thiếu trong tủ sách chiến thuật, binh thư trong khi những nhà mỹ thuật lại bất thể xem nhẹ nó. Những nhà kinh doanh, giáo dục đều có những đánh giá cao về quyển sách viết về kiếm thuật này. Ở đây bất có ý định đi sâu vào phần này mà xin để một dịp khác. Còn Dokkodo là quyển sách mang nhiều ảnh hưởng của Chứng Đạo Ca (Shoudouka), một quyển sách về Thiền, nó thể hiện nhân sinh quan của Musashi đối với cuộc đời trong cõi Ta Bà. Luôn đứng trên đôi chân của mình và đi trên đôi chân của mình, bất dựa vào tha lực, bất mong cầu vào tha lực. Nó thể hiện sự tinh tấn dũng mãnh cũng như tinh thần cầu đạo tích cực của Musashi . Musashi còn là một nhà mỹ thuật tuyệt cú vời mà người ta bất thể bất nhắc đến khi nói về tranh nước mặc, điêu khắc và thư pháp. Rất nhiều tác phẩm của Musashi ở ba lĩnh vực nghệ thuật này còn được lưu giữ đến ngày nay. Trong số đó có nhiều hoạ phẩm Thiền bất xa lạ với chúng ta, như bức Bồ Đề Đạt Ma (Bodai Daruma) và con hổ, Bố Đại (Hotei) với cặp gà chọi,… Musashi còn là đề tài bất hết cho bất biết bao nhiêu loại hình nghệ thuật, giải trí như điện ảnh, văn chương, hội hoạ và ngày nay là đề tài cho nhiều tác phẩm Manga, Anime,Game…
Miyamoto Musashi còn đựơc biết đến nhiều qua bộ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Yoshikawa Eiji sống vào thời (gian) Meiji. Ông viết rất nhiều, nhưng có lẽ chính bộ tiểu thuyết Miyamoto Musashi mới là thứ làm cho tên tuổi ông sống mãi với thời (gian) gian.
 

Berke

New Member
QUYỂN 1
ĐỊA THƯ

CHƯƠNG 1
TIẾNG CHUÔNG

Takezo nằm giữa những xác chết. Xác nhiều lắm, có đến hàng ngàn chứ bất ít. Hắn thấy thế giới xung quanh hắn đảo lộn, quay cuồng, dường như điên khùng hết cả. Kiếp người thật quá mong manh, chẳng khác gì chiếc lá thu, mặc cho gió đưa đẩy.
Cũng như những xác chết bất động nằm kia, Takezo phó mặc mưa nắng hành hạ. Chưa bao giờ hắn thấy yếu đến thế. Hắn tự hỏi bất biết vừa nằm đây từ bao giờ, thử cất đầu lên nhưng cố lắm cũng chỉ khỏi mặt đất được chừng non tấc.
Ruồi bay vo ve trên đầu. Takezo định đưa tay xua nhưng bất đủ sức. Tay hắn cứng đơ, chỉ vài ngón là còn cử động. “Có lẽ mình nằm đây khá lâu rồi. Chẳng biết bị thương ở những chỗ nào”, hắn thầm nghĩ.
Mây đen từng đám, thấp và nặng những đe dọa đuổi nhau trên bầu trời u ám. Đêm trước, có trận mưa lớn đổ như trút lên cùng cỏ Sekigahara này, bây giờ tuy quá ngọ nhưng thỉnh thoảng vẫn còn những giọt mưa lớn lộp bộp rơi lên chiếc áo vải thô bết bùn và máu hắn đang mặc.
Cổ họng Takezo khô rang. Mỗi lần thấy nước mưa rơi lên mặt, Takezo há miệng hớp hớp những giọt mưa như con cá mắc cạn ngáp tìm dưỡng khí. Hắn khoan khoái uống những giọt nước ngọt lịm, tưởng mình là kẻ hấp hối đang được thân nhân thấm nước lên môi.
Đầu Takezo nặng trĩu. Ý tưởng hắn mơ hồ, nhưng Takezo cũng biết được phe hắn vừa thua. Vào phút chót, Kobayakawa Hideaki bí mật (an ninh) phản chủ, trở cờ thành ra cánh quân của hắn bị đánh tập hậu. Trận chiến kết thúc mau chóng. Tokugawa Ieyasu, một sứ quân nổi tiếng mưu lược và thế lực nhất vùng Edo, bất còn nghi ngờ gì nữa, sẽ trở thành sứ quân đầu lĩnh.
Hình ảnh chị hắn và dân làng Miyamoto, một ngôi làng nhỏ miền sơn cước, nơi hắn sinh trưởng, hiện ra bềnh bồng trong sương khói. “Có lẽ ta sắp chết”, Takezo tự nhủ. “Thì ra chết như thế này đây”. Nhưng Takezo chẳng mảy may buồn rầu hay sợ hãi. Hắn chỉ thấy yên bình, có cảm giác như đang bị lôi cuốn vào một cõi mông lung nào đó như đứa trẻ bị mê hay khi nhìn ngọn lửa bập bùng cháy.
- Takezo !
Tiếng gọi thình lình khiến Takezo sực tỉnh. Hình ảnh dân làng và chị hắn nhạt nhòa, biến mất. Như vừa từ cõi âm trở về, hắn nghe âm thanh quen thuộc lắm nhưng bất rõ là ai.
- Takezo ! Mày còn sống chứ ?
Nỗi vui mừng bỗng tràn ngập, Takezo dường như vừa được tiếp thêm sinh lực; vì giọng ấy chính là giọng Matahachi, bạn chí thân cùng dự trận Sekigahara với hắn.
- Mata ... Matahachi hả ?
- Ừ ! Thì ra mày cũng chưa chết !
Takezo muốn hét thật to và cười thật lớn để tỏ nỗi vui mừng. Hắn bất chết ! Mà bạn hắn cũng bất chết ! Thật bất gì sung sướng cho bằng, nhưng tiếng cười của hắn khàn khàn, dính trong cổ họng, bất ai rõ là hắn cười hay hắn khóc.
Takezo nghiêng đầu về phía Matahachi, thấy bạn đang bò lại gần. Hắn đưa tay ra nắm tay bạn. Qườ quạng mãi mới nắm được một ngón. Cử chỉ này khiến hai đứa nhớ đến lúc còn nhỏ chơi với nhau thường ngoắc tay như thế mỗi khi có điều gì giao kết. Bất giác, trên bộ mặt nhem nhuốc bùn đất của chúng, phát một nụ cười thỏa mãn.
- Có lẽ chỉ hai đứa mình sống sót.
- Có lẽ thế. Nhưng đừng mừng vội. Tao yếu quá.
Takezo:
- Tao cũng thế. Nhưng bất sao. Mình sẽ dìu nhau ra khỏi bãi này mới hy vọng.
Câu nói của hắn bị đứt quãng vì có tiếng đất chuyển sáu ục như nước sôi.
- Nằm xuống ! Nằm xuống ! Chúng trở lại !
Một đoàn người ngựa đen ngòm phóng tới. Matahachi kinh hãi định bò vào bụi trốn. Takezo giữ tay gã lại.
- Chớ động đậy ! Giả chết đi. Đừng để chúng nghi mình còn sống. Nguy lắm !
Đoàn ngựa chiến to lớn rần rần qua mặt hai kẻ bại trận. Hàng trăm cặp móng sắt sắc như dao bổ lên đám thây người rải rác khắp nơi. Hết đợt này đến đợt khác, toán kỵ binh phóng ào ào, bụi đất văng tứ tung, binh khí chạm vào giáp sắt nghe rổn rảng.
Matahachi dán mặt xuống cỏ, mắt nhắm nghiền, nhưng Takezo vẫn mở mắt thao láo nhìn đoàn chiến ngựa chạy qua, gần đến nỗi hắn ngửi thấy cả mùi mồ hôi ngựa.
Đoàn quân đi vừa xa, hai đứa vẫn còn nằm yên chưa hết sợ. Lúc sau, đứa nọ đưa mắt nhìn đứa kia, bất tin ở sự may mắn bay thường chúng vừa được hưởng. Thật là kỳ diệu:
chúng bất bị phát giác !
- Lại thoát lần nữa !
Matahachi và Takezo nắm chặt tay nhau, nụ cười vui mừng nở trên cặp môi tím còn run rẩy vì xúc động. Giọng Matahachi nghẹn ngào:
- Chắc có quý nhân phù hộ !
 

Meldryk

New Member
Trên cao, mây vần vũ. Bãi chiến trường vào một buổi chiều ảm đạm, thê lương không hạn. Hai kẻ chiến bại dìu nhau đứng dậy giữa những tiếng quạ kêu, rẽ cỏ hướng về phía đồi xa chậm chạp bước. Takezo hy vọng khu rừng rậm hắn trông thấy trước mặt có thể tạm dùng làm nơi ẩn náu. Đến chiều, tới được khu rừng, đói và mệt rã rời, cả hai nằm lăn ra ngủ, chẳng nghĩ gì đến mà cũng bất còn sức để đi tìm thức ăn và nước uống nữa.
Hai ngày liền lang thang trong khe núi Ibuki, Matahachi và Takezo đào rễ cây rừng và nhặt hạt dẻ sống để ăn. Sức khỏe của họ vừa hồi phục được đôi chút, các vết thương cũng bắt đầu lành nhưng Matahachi bị đau bụng. Thức ăn dường như bất giữ được lâu trong cơ thể hắn. Mỗi khi đau hắn gập đôi người lại, mặt mày xanh mét.
Trong hai đứa, Takezo bây giờ lại là đứa khỏe nhất.
Trận mưa vừa rồi là trận mưa cuối mùa. Matahachi và Takezo ngày nghỉ đêm đi, tránh sự ruồng xét của quan quân tuần tiễu. Họ biết đi trốn vào những đêm trăng sáng như đêm nay rất nguy hiểm vì dễ bị phát giác, nhưng họ cứ liều, Cả hai đều thèm cơm hay một thứ gì vừa được nấu chín, mà Matahachi lại đau bụng quá, nếu bất có thuốc chữa, sẽ bỏ mạng trong rừng. Cho nên lần theo dòng suối, chúng đi về phương nam, đến một nơi mà theo trí nhớ của Takezo, có thể là thị trấn Tarui. Matahachi xem chừng khó mà đi được xa vì cứ vài chục bước lại phải vào trong bụi. Dù vừa dùng một cành cây khô làm gậy chống, mỗi bước hắn đi là một bước cực nhọc. Takezo phải kiên nhẫn đỡ lưng gã, miệng luôn luôn khích lệ:
- Cố lên mày ! Cố lên ! Nằm lại là chết.
Những lúc tạm nghỉ, Matahachi luôn mồm kêu khổ, than vãn đủ điều.
- Hay để tao ngồi đây, mày đi đi. Tại tao làm mày chậm trễ.
Lúc đầu, Takezo còn gạt đi, sau phát cáu:
- Thôi ! Đáng lẽ tao phải xin lỗi mày mới phải, vì chính tao vừa kéo mày vào trả cảnh này mà ! Mày nhớ bất ? Tao vừa kể mày nghe ý tao muốn làm một cái gì để ba tao phải nể, đừng nhiếc tao là đồ không dụng nữa. Đâu phải lỗi tại mày !
Quả vậy, cha Takezo, ông Munisai, trước đây là bộ thuộc của sứ quân Shinmen ở Iga. Cha hắn là kiếm khách, tất nhiên hắn cũng phải là kiếm khách. Hắn nóng lòng muốn tỏ can trường, chặt đầu tướng địch, danh vang làng xóm để chứng tỏ hắn là người đáng được kính nể chứ bất phải không dụng như cha hắn vẫn nhiếc móc, nên khi nghe tin có chiêu binh mãi mã, Takezo thấy thời (gian) cơ vừa đến, rủ Matahachi đăng lính ngay.
Takezo nhắc lại tất cả những chuyện ấy cho bạn nghe.
- Ừ, tao biết, tao biết ! ...
- Lại còn bà cụ đẻ ra mày nữa, rêu rao khắp nơi tao là thằng không tích sự, thành ra ...
- Ừ ừ ... mẹ tao tính vẫn thế.
- Tao muốn mày theo tao vì làm chuyện gì, tao với mày cũng đều có nhau. Mày nhớ không, chị tao chẳng muốn tao đi, mà phần mày vợ chưa cưới của mày cũng vậy. Họ bảo trai làng phải sống ở làng ...
Ngừng một lát, hắn mỉm cười:
- Có lẽ họ nói đúng. Hơn nữa tao với mày con một, chết đi ai nối dõi. Nhưng thây kệ, sống như vậy thật bất đáng sống.
Matahachi và Takezo yên lặng ngồi nhìn trời. Chúng nghĩ đến lúc trốn khỏi làng, non năm trước, tin chắc sẽ được công thành danh toại. Nhưng đến trại của sứ quân Shinmen, cả hai chưng hửng trước sự thật phũ phàng. Họ cho biết, mặc dù ông Munisai có làm gì đi nữa chúng cũng bất thể tức thì là kiếm khách. Phải tập luyện, phải xông pha trận mạc đã. Bây giờ chúng chỉ được coi như những nông dân thô lậu chẳng khác gì những thiếu niên mới tập vài đường giáo mác. May lắm là cho làm lính trơn. Trách nhiệm, nếu được gọi là trách nhiệm, chỉ là khuân vác binh khí, gạo muối và đồ làm bếp, cắt cỏ, đắp đường, đôi khi theo chân người khác đi do thám chút đỉnh.
- Kiếm khách ? Chém đầu tướng đối ? Takezo cười hềnh hệch. Có bao giờ tao được đến gần một kiếm khách đâu mà hòng chém tướng ? Nhưng thôi, chuyện vừa lỡ rồi, giờ làm gì đây ? Tao bất thể bỏ mày ở đây được vì còn mặt mũi nào trông thấy bà cụ và Otsu, vợ chưa cưới của mày nữa ?
Matahachi gật đầu:
- Chung qui cũng tại thằng Kobayakawa phản chủ mà mình nên nông nỗi này. Tội nó thật đáng giết. Takezo, giúp tao đứng dậy chút. Mày có chắc con suối này chảy đến Arui bất ?
Takezo bất đáp. Thật ra, trong bụng hắn cũng bất tin tưởng gì. Đi một lúc lâu, có lẽ đêm vừa khuya lắm, Takezo và Matahachi mới đến ven một cánh cùng nhỏ, lác đác nhiều đám cỏ gai và ở ven suối những đám sậy tả tơi như sau một cơn bão.
Không một căn nhà. Không một ánh lửa. Dưới trăng chỉ thấy ngổn ngang thây người, lúc chết thế nào giờ vấn nguyên thế. Có xác đầu khuất trong đám cỏ cao, có xác nằm vắt vẻo trên cành cây thấp, nửa thây trên bờ, nửa thây dưới suối. Có xác còn trên yên ngựa, người vật lẫn lộn với nhau, chẳng ra hình thù gì.
Nước mưa vừa rửa sạch hết vết máu. Dưới ánh trăng, những thớ thịt chết lộ ra, trắng bợt tựa vẩy cá.
Xung quanh hai đứa, trong đêm thu tiếng dế kêu ri rỉ, đều đều buồn bã. Matahachi bỗng thấy nước mắt đầy tròng, tràn xuống hai gò má bẩn thỉu. Nó thở dài, cái thở dài sầu thảm của một người ốm nặng bất tin mình có thể qua khỏi.
- Takezo ! Tao chết đi mày có săn sóc Otsu hộ tao được bất ?
- Mày nói nhảm gì vậy ?
- Hình như tao sắp chết.
Takezo bực mình:
- Ừ thì chết. Mày nghĩ vậy thì mày sẽ chết !
Takezo giận lắm. Hắn mong bạn có đôi chút nghị lực về tinh thần để hai đứa phụ thuộc lẫn nhau. Không ngờ thằng này hèn yếu quá.
- Thôi đừng than nữa mày !
Tuy nói dỗ và mắng bạn như thế, nhưng hắn vẫn thương thằng bạn gặp cảnh bất may.
- Mẹ tao còn có người chăm nom, chứ Otsu mồ côi, chẳng có ai. Lúc nào nó cũng cô đơn. Takezo ! Nếu tao chết, mày hứa săn sóc nó hộ tao !
- Yên tâm ! Tiêu chảy sao chết được. Sớm muộn gì mình cũng tìm được chỗ nằm nghỉ và uống thuốc. Rồi khỏi. Đừng than mà cũng đừng nói chuyện chết nữa.
Xa hơn một chút, chúng thấy một chỗ xác người nằm chất đống. Hai đứa bây giờ vừa quen với ruột gan người chết sổ lòng thòng nên đứng nhìn cảnh đó chẳng xúc động gì. Chúng đến bên gốc cây ngồi nghỉ.
 

Alano

New Member
Thình lình, giữa đám hi sinh thi có tiếng động. Takezo giật mình thụp xuống theo bản năng tự vệ, mắt mở banh, tất cả giác quan căng thẳng tột độ. Một bóng đen giữa những thây ma nhảy vụt ra, bất ngờ như con thỏ bị người bắt gặp rồi lại lẳng lặng ngồi lẩn vào trong đám xác chết. Tưởng gặp tay kiếm khách nguy hiểm, Takezo và Matahachi sẵn sàng chấp nhận một cuộc giao đấu một còn một mất, nhưng cả hai ngạc nhiên hết sức khi bò đên gần, thấy đó là một thiếu nữ. Nàng trạc mười lăm, mười sáu, mặc áo rộng lớn tay, chiếc obi (thắt lưng to bản) quấn quanh ngườ i chạy chỉ vàng lóng lánh tuy vừa sờn cũ. Dưới ánh trăng vằng vặc, giữa đám hi sinh thi, cảnh đó thật là kỳ dị.
Nàng ngồi đó, giương đôi mắt đen láy nhìn Takezo và Matahachi, vừa tinh quái vừa nghi kỵ.
Cả hai tự hỏi:
“Chẳng biết một người con gái, nửa đêm làm gì ở cái bãi hoang đầy hi sinh khí và ma quỷ này ?”. Nhưng chúng bất nói, chỉ giương mắt tò mò nhìn lại thiếu nữ.
Sau cùng, Takezo lên tiếng:
- Cô là ai ? Làm gì ở đây ?
Không đáp, thiếu nữ vùng bỏ chạy.
- Cô kia, đứng lại ?
Nhưng thiếu nữ vừa vụt ra xa, chạy chữ chi, tránh dẫm lên những xác chết. Áo trắng của nàng loang loáng dưới ánh trăng. Có tiếng chuông lanh canh vọng lại rồi cũng xa dần, kỳ bí chìm dần vào bóng đêm sâu thẳm cùng những bụi gai dày ở xa.
Sương xuống mờ mờ. Takezo nhìn sương, nói khẽ:
- Người hay ma ?
Matahachi run nhong nhóc, cười gượng:
- Nếu là ma, chắc là ma lính.
- Bỏ đi mày ! Sợ hả ? Nó chạy đằng này chắc là phải có làng mạc quanh đây. Biết đâu nó chẳng chỉ đường cho mình ?
Quên cả nghỉ, cả hai tiếp tục hành trình, leo lên ngọn đồi gần nhất. Dốc đồi bên kia là bãi lầy chạy đến chân núi Fuwa. Xa xa, khoảng chừng nửa dặm, một đốm lửa leo lét.
Takezo và Matahachi cho đó là một căn lều. Dù sao cũng tốt, một căn lều tránh mưa nắng, tạm dưỡng bệnh còn hơn không. Đến gần thì ra là một trang trại, xung quanh có lớp tường đất dầy bao bọc. Cổng vào, trước kia chắc rất lớn, nhưng nay vừa đổ nát. Tất cả ẩn dưới những tàng cây rậm rạp và lau cao hơn đầu người, mang một vẻ hoang phế khó tả. Takezo đến trước trại, đập cửa:
- Có ai trong nhà bất ?
Không nghe trả lời, hắn lại đập cửa lần nữa.
- Xin lỗi làm rộn quý trại vào giờ này. Bạn tui đau nặng. Chúng tui thật chẳng muốn phiền, chỉ xin nghỉ chân đôi chút.
Trong nhà có tiếng thì thào rồi một giọng con gái vọng ra:
- Các chú là tàn quân trận Sekigahara phải bất ?
- Dạ phải. Chúng tui là quân dưới trướng sứ quân Shinmen ở Iga.
- Đi đi ! Quan quân đang ruồng bắt những lính bỏ ngũ. Nếu họ thấy các chú ở đây thì phiền lắm !
- Xin thứ lỗi vì chúng tui đi vừa nhiều rồi. Bọn tui cần được nghỉ đôi chút.
- Không ! Đi ngay đi !
- Vậy xin cô cho ít thuốc đau bụng. Bạn tui đau bụng lắm, bất đi nổi nữa.
- Trời ơi ! Các chú lằng nhằng quá … Sau câu nói, có tiếng chân bước và tiếng chuông ngân nhè nhẹ đi về phía nhà trong.
Ngay lúc ấy, cả hai đều nhìn thấy khuôn mặt. Một khuôn mặt trắng của đàn bà đang chăm chú quan sát chúng qua cửa sổ bên hông.
- Akemi ! Người đàn bà lên tiếng. Cho họ vào. Lính trơn đấy mà, có gì mà sợ.
Tụi kia hơi đâu mất thì giờ với họ.
Lúc sau Akemi ra mở cửa. Người đàn bà tự giới thiệu mình là Oko. Nghe chuyện xong, bà bằng lòng để cả hai tá túc trong nhà và ngụ Ở kho chứa củi.
Bà cho Matahachi uống bột than hi sinh dương để trị chứng tiêu chảy và nấu cho ăn cháo loãng với hành lá.
Mấy ngày sau đó, Matahachi ngủ li bì. Takezo vừa săn sóc bạn vừa tự lấy rượu trị những vết thương ở đùi. Một tuần qua đi, hai đứa ngồi dậy chuyện gẫu được.
- Chắc bà ấy phải làm nghề gì chứ !
- Chẳng biết nghề gì, nhưng giúp mình thế này là quý rồi !
Nhưng Matahachi tò mò bứt rứt bất yên.
- Bà mẹ còn trẻ. Hai mẹ con như vậy sống cô độc trên núi, thực là kỳ ! Hà, mà mày thấy cô con tương tự Otsu bất ?
- Có vài điểm hao hao, nhưng tao bất thấy giống. Mỗi người một vẻ. Lần đầu tiên thấy nàng, mày nghĩ cô ta đang làm gì ở bãi hoang cạnh những xác chết đó ? Cô ta có vẻ bất bối rối, lúc nào mặt cũng thanh thản như một con búp bê bằng sứ vậy.
Cảnh đó tao thấy còn như hiện ra trước mắt.
Bỗng Matahachi khẽ suỵt, bảo im:
- Nghe có tiếng chuông ngân. Chắc nàng tới.
Tiếng gõ cửa cạch cạch như tiếng mỏ chim gõ thân cây.
- Matahachi ! Takezo !
- Ai đó ?
- Tôi, Akemi.
Takezo đứng dậy kéo then gài. Nàng bước vào, tay bưng cái khay đựng thức ăn và thuốc, rồi hỏi thăm sức khỏe cả hai.
- Thank cô. Nhờ ơn bà và cô, chúng tui khá hơn trước.
- Mẹ tui bảo nếu các chú vừa đỡ thì chớ ra ngoài mà cũng đừng nói lớn.
- Chúng tui thật áy náy vừa phiền bà và cô …
- Không sao, nhưng các chú phải để ý, quan quân Tokugawa tuần tiễu ngặt lắm, vì chưa bắt được Mitsunari. Ai chứa tàn quân của Shinmen cũng bị liên lụy.
- Thật hả ?
- Vì vậy mẹ tui bảo dù các chú là lính trơn, quan quân bắt gặp, chúng tui cũng bị tội.
- Dạ, chúng tui hứa sẽ theo lời bà và cô. tui vừa có khăn sẵn để bịt mồm Matahachi,phòng chốngkhi hắn ngáy lớn.
Akemi mỉm cười quay ra:
- Thôi, các chú ngủ ngon. Mai tui lại đến.
- Thưa cô. Takezo chạy theo. Sao cô bất lưu lại chuyện vãn chút nữa ?
- Không được đâu.
- Sao vậy ?
- Mẹ tui không cho phép.
- Cần gì ! Cô bao nhiêu tuổi ?
- Mười sáu.
- Có hơi nhỏ người phải bất cô ?
- Thank chú cho biết.
- Cha cô đâu ?
- Cha tui mất rồi.
- Chết, xin lỗi. Vậy bà và cô sống bằng gì ?
- Chúng tui chế ngải cứu.
- Thứ thuốc vẫn dùng để trên da rồi đốt xông khói trị bệnh ấy hả ?
- Phải rồi. Ngải cứu vùng Ibuki này nổi tiếng. Mùa xuân chúng tui lên núi hái thuốc, đến hè thì phơi, thu đông chế thành ngải đem đi Tarui bán. Khách thập phương mua đông lắm.
- Làm chuyên đó, cô cần đàn ông giúp bất ?
Akemi nguýt Matahachi:
- Nếu chú chỉ muốn biết chuyện ấy thì tui đi đây.
- Xin cô lưu lại chút nữa, tui có câu này muốn hỏi.
- Gì vậy ?
- Đêm trước, cái đêm chúng tui đến xin ngủ nhờ nhà cô đó, tui có gặp một cô gái ở bãi hoang cạnh các xác chết, tương tự cô như hệt. Phải cô bất ?
Akemi quay phắt ra, mở cửa.
- ... Cô làm gì ở đó ?
Nàng đóng sập cửa lại và khi nàng chạy lên nhà, Takezo và Matahachi còn nghe vọng lại tiếng chuông ngân lanh tanh, theo một nhịp khác thường và kỳ dị.
 

Kolton

New Member
CHƯƠNG 2
CÁI LƯỢC

Takezo cao một thước bảy lăm, so với những người cùng tuổi, có thể coi là lớn vóc. Hắn như con tuấn mã, khỏe và dai sức, chân tay dài rắn chắc, môi đầy đặn đỏ hồng, mày đen rậm nhưng thanh tú chứ bất quăn rối, kéo dài quá đuôi mắt làm tăng thêm vẻ ngang tàng của gương mặt.
Nhờ có những nét khôi ngô trên mức trung bình ấy, dân làng gọi hắn là “thằng bé được mùa”. Tuy chẳng ngụ ý gì giễu cợt, nhưng hỗn danh này làm cho những đứa trẻ cùng tuổi lánh xa, hắn lấy thế làm phiền muộn.
Còn Matahachi, tuy bất tuấn tú nhưng hỗn danh trên đôi với nó hợp hơn. Mập và lùn hơn Takezo, Matahachi tròn quay, gương mặt cũng tròn. Mỗi khi nói, đôi mắt tròn xoe hơi lồi đưa láo liên trông khôi hài như một thằng hề. Mọi người thường chế giễu, ví hắn như con ếch.
Thanh niên đang tuổi lớn, nếu có bị thương cũng mau lành. Khi cả hai vừa hoàn toàn bình phục, Matahachi bứt rứt, bất chịu nổi cảnh tù túng. Nó bực dọc đi lại trong nhà chứa củi như con thú bị nhốt trong chuồng, mồm bất ngớt than vãn cảnh giam hãm. Nhiều lần nó tự ví là con dế kẹt trong hang tối khiến Takezo được dịp chế nhạo:
- Thì dế với ếch có khác gì ! Dế ở được thì ếch cũng ở được !
Đôi khi chắc Matahachi có để tâm dò xét hai mẹ con ở căn nhà trên, vì một hôm nó ghé tai người bạn cùng cảnh thì thầm ra vẻ quan trọng:
- Đêm nào bà mẹ góa cũng đánh phấn làm đẹp mày ạ !
Takezo cau mặt. Như đứa trẻ mười hai bất ưa con gái, thấy bạn bắt đầu chú ý đến ỡ lũ ấy, nó nhìn Matahachi khinh bỉ.
Matahachi bắt đầu lên nhà trên, lân la gần bếp lửa cạnh Akemi và bà mẹ góa.
Sau ba bốn ngày chuyện cà kê và đùa cợt, Matahachi mặc nhiên được coi như người nhà. Nó bất trở về ngủ ở vựa củi nữa, năm thì mười họa có về thì cũng say sưa, hơi thở sặc mùi sa-kê và cố gò Takezo lên ở nhà trên bằng cách khoe khoang cảnh sống vui thú ở cách đó chỉ vài bước.
Takezo khó chịu:
- Mày điên hả ? Rồi đến bị giết hết, nếu bất cũng bị bắt cả đám. Đã thua phải trốn còn bất biết thân. Tao với mày bây giờ phải lẩn cho kỹ, chờ khi nào yên đã.
Nhưng mãi rồi cũng chán. Không khuyên bảo được tên bạn thích hưởng lạc ấy, Takezo chỉ trả lời gióng một:
“Tao bất ưa rượu sa-kê “, hay “tao thích ở vựa củi, thoải mái hơn”.
Cho đến một hôm, bất chịu nổi nếp sống buồn tẻ, Takezo vừa có những dấu hiệu yếu đuối.
- Mày có chắc là bất có lính tuần bất ? Có thật bất can gì bất ?
Và Takezo, sau hai mươi ngày tự trốn mình trong vựa củi, vừa chịu thò đầu ra ngoài. Hắn như tên tù sắp chết, da xanh mét, chẳng bù với Matahachi, hồng hào vì nắng và rượu. Takezo ngước nhìn trời, mắt hấp háy, vươn vai ngáp dài như con thú mới được thả. Ngáp xong, hắn nhíu lông mày, nét mặt đăm chiêu. Rồi sau một lúc suy nghĩ, khẽ nói:
- Chúng ta lợi dụng lòng tốt của hai mẹ con nhà này nhiều rồi. Nếu cứ ở đây mãi họ sẽ bị nguy. Phải về thôi !
- Mày nói đúng. Nhưng ra khỏi vùng này khó lắm. Chúng đang kiểm soát gắt gao.
Bà mẹ cho biết hai đường Kyoto và Ise đều bất đi được, phải ở đây đợi đến đầu mùa tuyết. Cô con gái cũng cùng ý, bảo mình nên tạm ẩn thân thêm một thời (gian) gian nữa. Nó nói phải vì hàng ngày nó đi khắp nơi, bất xó xỉnh nào bất biết.
- Vậy như mày ngồi nhậu nhẹt cạnh bếp là ẩn thân đấy hả ?
- Chứ sao ! Hôm trước có lính tuần qua đây sáu soát trong nhà. Mày biết tao làm thế nào bất ? Tao điềm nhiên bước ra cửa đón. Thế mà chẳng thằng chó nào biết.
Chúng nhìn qua rồi bỏ đi.
Takezo trố mắt bất tin. Matahachi cười lớn:
- Nghe tao. Ra ngoài an toàn hơn là nằm trong đó rình rập từng bước chân người qua lại, đến phát điên mất.
Rồi nó là cười nhạo báng. Takezo phân vân:
- Có lẽ mày nói phải. Cách đó xem ra hay đấy.
Tuy còn ngờ vực nhưng Takezo cũng dọn đồ lên nhà trên ở. Oko vui hỉ ra mặt. Bà ta có vẻ thích đàn ông, tiếp đãi chúng nồng nhiệt, nhưng có lúc vừa làm chúng giật mình vì ngỏ ý muốn gả con gái cho một trong hai đứa.
Matahachi hơi bẽn lẽn, nhưng Takezo coi thường, bất để ý hay tìm cách gạt đi bằng những câu nói đùa khéo.
Đã đến mùa nấm hương trổ đầy bên những gốc thông già trên rặng núi sau trại.
Khi nấm bắt đầu thơm và mập, Takezo cùng với Akemi mang giỏ đi hái nấm.
Cô bé đi từ gốc này sang gốc khác. Mỗi khi ngửi thấy hương nấm bốc lên ở chỗ nào, nàng lại chạy tới, giọng hồn nhiên vang dội cả khu rừng tịch mịch:
- Takezo ! Đến đây ! Chỗ này nhiều lắm !
Nhưng chàng thanh niên chỉ đáp suông, mắt bất ngớt tìm kiếm:
- Chỗ này cũng chẳng thiếu gì !
Qua đám cành thông nhỏ đan nhau, nắng thu chiếu dịu dàng xuống hai người.
Dưới gốc thông già mát rượi, lớp thảm lá khô dầy ửng lên màu hồng nhạt như vừa được rắc phấn.
Khi hái vừa mệt, Akemi quay lại cười và thách:
- Nào xem ai hái nhiều hơn nào !
- Ừ, coi đây !
Takezo đáp, vẻ tự mãn.
Akemi giật lấy giỏ của hắn mở ra và, với một niềm vui rạng rỡ chỉ thấy ở những thiếu nữ mười sáu, bất pha một chút bối rối hay e lệ giả tạo, nàng vừa cười vừa nói:
- Biết ngay mà ! Chú hái cả nấm độc !
Rồi lấy tay nhặt từng cái vất ra xa, cố tình và thong thả đến nỗi dù bất đếm, Takezo có nhắm mắt cũng phải thấy.
 

vo_doi_dot_com

New Member
Nhặt xong, nàng ngẩng mặt lên, hài lòng:
- Nào, bây giờ giỏ của tui có nhiều hơn của chú bất nào !
Takezo đỏ mặt lẩm bẩm:
- Muộn rồi, về thôi !
- Chú giận vì thua cuộc chứ gì ?
Nói đoạn Akemi chạy xuống đồi, bước chân thoăn thoắt như bước chân trĩ.
Đến lưng chừng đồi, đột nhiên nàng khựng lại, lộ vẻ sợ hãi. Một người to lớn như trái núi đang bước những bước dài từ một chỗ rẽ đi tới. Gặp Akemi hắn trừng mắt nhìn. Vẻ hung dữ như dã thú của hắn làm cô bé rùng mình:
lông mày chổi xể xếch ngược, môi dày, răng vổ, kiếm nặng giắt ngang lưng, giáp sắt, áo da thú, tất cả đều mang vẻ man rợ của một kẻ chỉ biết có luật rừng để tranh sống. Hắn đến gần cô gái, nhe hàm răng cải mả ra cười và nói như bò rống:
- Akemi !
Mặc dầu hắn cười, Akemi cũng bất khỏi sợ hãi.
- Akemi ! Con mẹ xinh đẹp của mày có nhà bất ?
Hắn hỏi, vẻ giễu cợt.
Akemi đáp lí nhí:
- Dạ có.
Hắn làm bộ lễ phép:
- Vậy tao nhờ mày chút việc. Làm ơn giúp tao được bất ?
- Dạ được.
Giọng hắn đanh lại:
- Bảo mẹ mày đừng có qua mặt tao. Tao sẽ đến lấy phần đấy nghe chưa ?
Akemi lặng thinh.
- Đừng tưởng tao bất biết. Người mua hàng vừa nói hết với tao ! Còn mày nữa, tao cá là mày cũng đến Sekigahara, đúng không, nhỏ ?
Akemi phản đối yếu ớt:
- Đâu có.
- Vậy được ! Nhắn mẹ mày như thế. Nếu cứ tiếp tục, tao tống cổ ra khỏi nơi này đấy !
Hắn giận dữ đứng nhìn Akemi một lúc, rồi nặng nề lê bước về bãi lầy phía dưới chân núi. Takezo trông theo, quay lại hỏi cô bé:
- Thằng đó là ai vậy ?
Mặt tái mét, Akemi run rẩy đáp:
- Tsujikaze Tenma ở thôn Fuwa.
Giọng Takezo trầm xuống:
- Cướp phải bất ?
Cô bé gật.
- Sao nó dữ vậy ?
Akemi lặng thinh.
- Sao bất cho tui biết ? tui bất nói với ai đâu !
Akemi ngần ngại, dáng băn khoăn thiểu não. Đột nhiên ghé đầu gần ngực Takezo, nàng khẩn khoản:
- Chú hứa bất nói cho ai biết, nhé !
- Cô coi tui là người thế nào ?
- Chú có nhớ cái đêm chú thấy tui ở Sekigahara bất ?
- Nhớ !
- Vậy chú vẫn chưa biết tui làm gì à ?
- Chưa. tui bất bao giờ nghĩ tới.
- tui ăn cắp đó !
Nói xong, nàng nhìn Takezo, dò xét.
- Ăn cắp ?
- Ừ, ăn cắp. Cứ sau mỗi trận đánh nhau, tui lại ra bãi lấy cắp đồ của xác chết:
gươm giáo, đồ trang sức, áo mũ ... bất cứ thứ gì bán được cũng lấy ...
Nàng liếc nhìn Takezo xem hắn có tỏ thái độ gì bất bình không, nhưng hắn vẫn thản nhiên. Nàng khẽ thở dài:
- Cũng sợ lắm, nhưng biết sao ! Chúng tui cần sống. Nếu bất đi, mẹ tui mắng !
Mặt trời chưa lặn. Akemi kéo Takezo cùng ngồi xuống cỏ. Xa xa dưới chân đồi, căn nhà của hai mẹ con nàng hiện ra sau những tàng thông cao.
Takezo khẽ gật đầu như vừa hiểu chuyện. Một lúc sau hắn mới nói:
- Vậy chuyện chế thuốc là chuyện bịa à ?
- Không ! Cũng có làm chứ, nhưng mẹ tui ưa xa hoa nên trước bán thuốc bất đủ.
Khi cha tui còn sống, chúng tui ở căn nhà lớn nhất làng, có khi lớn nhất cả trong bảy làng vùng Ibuki này nữa. Nhiều gia (nhà) nhân lắm. Mẹ tui lúc nào cũng ăn vận sang trọng.
- Chắc cha cô buôn bán ?
- Không. Ông là chúa đảng cướp vùng này.
Mắt Akemi sáng lên kiêu hãnh. Bây giờ nàng bất ngại Takezo bất bình nữa. Nàng nghiến răng, nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé:
- Chính thằng Tsujikaze vừa rồi vừa giết chết ông. Mọi người đều nói thế.
- Vậy là cha cô bị đen tối sát hả ?
Akemi yên lặng gật đầu và nước mắt trào ra. Takezo bất cầm được xúc động. Lúc đầu hắn chẳng ưa gì cô bé, vì so với các thiếu nữ khác cùng lứa, Akemi hơi nhỏ người lại nói năng như bà cụ làm nhiều khi hắn phải giữ kẽ. Nhưng bây giờ thấy những giọt nước mắt chứa chan trên đôi mi đen dài, hắn động lòng thương, muốn ôm cô bé vào lòng, nói những lời an ủi và che chở.
Akemi bất được dạy dỗ. Nàng cho rằng bất có nghề nào cao quý hơn nghề của cha mình. Mẹ nàng dạy nàng lột đồ của người chết đem bán là một điều hợp pháp để kiếm sống, hơn thế nữa, để sống sung sướng. Nhiều tên cường đạo khác đâu dám làm chuyện đó !
Sau nhiều năm chịu cảnh chiến tranh phong kiến, bất thiếu gì những tên không lại ở miền quê sống về lột các xác chết như vậy, lâu rồi người ta cũng coi thường.
Khi có chiến tranh lâu, các lớn danh đất phương cần đến bọn không lại này, thuê chúng đốt nhà, cướp lương, cướp ngựa, phao tin thất thiệt ... Thường thường chúng được trả công, nhưng trong thời (gian) chiến, chúng chẳng cần gì công xá. Ngoài những đồ vật quý giá lột được ở các xác chết ra, có khi chúng còn chặt đầu những kiếm khách chẳng may bỏ mình nơi trận đất đem về lĩnh thưởng.
Chỉ một trận quan trọng cũng đủ cho những tên không lại như vậy sống sung túc hàng năm hay ít nhất sáu tháng. Vào những năm quá tao loạn, giới tiều phu và trại chủ lương thiện cũng học thói kiếm lời trên xương máu và sự đau khổ của người khác. Khi chiến tranh xảy ra gần làng, trồng trọt cày cấy bất được, họ vội vã khai thác ngay trả cảnh mới, tìm cách sống như những con kên kên trên xác chết cùng loại. Cũng vì thế các tay cường đạo chuyên nghề đã phải kiểm soát gắt gao khu vực làm ăn của chúng và ra tay trừng phạt bất thương xót kẻ nào xâm phạm vào những khu vực ấy.
Akemi rùng mình nói:
- Bây giờ làm sao ? tui chắc bộ hạ của Tenma thế nào cũng đến đây.
- Cô đừng lo ! Nếu chúng đến tui sẽ cho chúng biết tay.
Khi hai người xuống đến chân núi, hoàng hôn vừa bắt đầu phủ lên miền hoang dã.
Cảnh vật đìu hiu, cô tịch. Một vệt khói lam từ trong bếp do Oko đun nước tắm bốc ra còn vương trên đầu những ngọn sậy cao, như con rắn uốn éo trên không.
Oko vừa trang điểm xong, đứng tựa cửa sau nhìn ra ngoài. Thấy con gái đi cùng với Takezo, bà cất cao giọng:
- Akemi ! Mày làm gì ở ngoài đó mà đến bây giờ mới về ?
Ánh mắt bà có vẻ nghiêm khắc. Akemi giật mình. Hơn tất cả tất cả thứ, nàng sợ nhất những cơn thịnh nộ của mẹ. Oko biết vậy nên lợi dụng sự sợ hãi ấy, sai khiến nàng như sai khiến một con rối, nhiều khi chỉ bằng cái lừ mắt hay cái trỏ tay.
Akemi rời Takezo, mặt đỏ bừng, chạy vào trong nhà.
Ngày hôm sau, Akemi kể cho mẹ nghe chuyện gặp Tenma. Bà mẹ bất giữ được bình tĩnh:
- Sao mày bất nói ngay cho tao biết ?
Rồi như con điên, bà vò đầu bứt tai, mở tung các ngăn kéo lấy ra đủ thứ đồ linh tinh lỉnh kỉnh xếp một đống giữa nhà.
- Matahachi ! Takezo ! Giúp tui một tay ! Phải đem giấu hết !
Oko bảo Matahachi lật tấm ván trên trần chui vào đó. Trần gian nhà hẹp, chỉ vừa đủ chỗ cho một người chui lọt, nhưng cách xếp đặt để giấu những đồ vật trên đó chắc là do thâm ý của Oko mà cũng là của người chồng xấu số trước kia của bà nữa.
Takezo đứng trên ghế đẩu giữa hai mẹ con, luân phiên chuyền tay cho Matahachi những vật dụng mà nếu bất được nghe chuyện Akemi kể hôm trước, có lẽ hắn phải ngạc nhiên lắm.
Tuy biết hai mẹ con Oko sống về nghề lột xác chết vừa lâu, nhưng hắn bất ngờ số vật dụng lại nhiều và tạp nhạp đến thế ! Nào giáo, nào đầu mũi mác, một cái tay áo giáp, một chiếc mũ vừa mất vành, một bàn thờ Phật nhỏ xíu, chuỗi tràng hạt, cái cán cờ... có cả một bộ yên ngựa bằng gỗ sơn then, chạm trổ tinh vi cẩn xà cừ và nạm vàng bạc nữa.
Xếp dọn một hồi, Matahachi ở trên trần thò đầu ra:
- Hết rồi à ?
- Chưa. Còn một thứ nữa.
 
Các chủ đề có liên quan khác

Các chủ đề có liên quan khác

Top