BMNNCH (Se cr et o f a houn ted háu se in the Subu r ban) - Ch 5: 1 (1.1) - GiaDung

...

CHƯƠNG V



1 - Rảnh rỗi, giai nhân dạo bước rong chơi.

Theo dõi ông họa sỹ, Long gặp Đào – Thấy giai nhân, ông họa sỹ ngỡ ác mộng đến gần



Một ngày trôi qua với Long tại thị trấn cũng khá bận rộn. Cả ngày hôm qua, anh chỉ kịp đi dạo vài vòng, ghé qua một quán ăn nhỏ dùng bữa sáng. Anh dành cả buổi sáng đi dạo quanh khu chợ. Trưa đến, anh dùng ngay bữa trưa trong chợ. Anh mải đi dạo qua các quầy sạp buôn bán, nhìn quanh nhưng anh chẳng mua thứ gì. Anh đang làm việc.



Buổi chiều, Long phóng xe máy ra Cà phê Mây Trắng ngồi. Anh lên lầu một, chọn bàn nhìn ra mặt đường để quan sát xem ông họa sỹ có đi xe hơi về nhà hay không. Gần hai tiếng ngồi tại quán, anh không thấy xe ông họa sỹ trở về nhà. Mệt mỏi, anh về khách sạn nghỉ sớm.



Sáng nay, anh dậy trễ hơn vì anh vừa có một giấc mơ. Đó là một ngày cuối tuần, anh đi dạo, vòng vèo trên đường anh lại vào một Viện bảo tàng. Nơi đó rất đông người, họ đang tụ tập xem những bức tranh họa. Anh đi lại phía một nhóm người. Liếc mắt xem, anh thấy họ đang trầm trồ khen ngợi một bức tranh vẽ hình cậu bé thám tử Tin-tin. Anh lấy làm lạ và cười khì trong bụng “Cái tranh hoạt hình ấy ngoài tiệm sách có thiếu gì, tại sao lại phải mang vào Viện bảo tàng”. Sang một sảnh thứ hai, anh gặp một cô gái rất tương tự Đào. Anh thấy Đào đang chăm chú nhìn một bức tranh phong cảnh trên tường. Thấy anh đi ngang, cô vội hỏi anh có hiểu bức tranh trên tường nói gì không. Dù chưa hiểu hết, song anh cũng dừng lại cố gắng tưởng tượng đủ thứ để pha trò cho cô vui. Anh thấy một cảm giác dễ chịu lan tỏa trong lòng, vì cô cứ bám lấy anh hỏi tất cả thứ, hết tranh này sang tranh khác. Được một lúc, anh làm bộ nắm tay cô. Hai người tung tăng đi khắp sảnh vừa ngắm tranh vừa trò truyện … Bất thình lình anh tỉnh giấc. Mọi hình ảnh như một cuốn phim chợt vụt tắt mất khi anh mở mắt ra. Trước mặt anh trần nhàphòng chốngkhách sạn, anh liếc sang trái thấy cái tủ quần áo. Buồn bã anh ngồi dậy xem đồng hồ, vừa 8g30.



Anh ra bàn ngồi cố gắng hồi tưởng lại những hình ảnh lúc rõ lúc mờ vừa đi qua đầu anh. Chỉ vài giờ trước, chúng còn rõ như trong cảnh thật, vậy mà giờ ngồi đây, anh vừa đánh mất quá nhiều trong đó. Anh cố ngồi nhớ lại, “À phải, mình vừa mơ thấy Đào – nhưng sao trong mơ trông Đào có gì đó khác với hình ngoài đời; dường như chính là cô ấy mà cũng không phải là cô ấy.” Long ngẫm nghĩ, Đào trong giấc mơ là một cô gái duy nhất anh không gặp ngoài đời mà có lẽ không ai có thể lấy được Đào trong giấc mơ của anh, khác với Đào trong vụ án này, người ta đang tình nghi cô là kẻ sát nhân. Anh cảm giác đầu óc dày vò sao anh lại mơ thấy kẻ hung thủ làm một người bạn gái của anh trong giấc mơ, còn chính anh lại đang điều tra và chưa từng gặp người đó.



Long nhanh chóng ra phố. Sáng nay, anh mặc quần jean áo sơ mi trong quần bên ngoài khoác nhẹ chiếc áo vét màu nâu nhạt. Trong đầu anh nhớ lại một nơi trong giấc mơ sáng nay “Viện bảo tàng”. Vô tình, anh nghĩ đến ngay mình cần tìm hiểu thêm về hoạt động của ông họa sỹ. Anh chợt nhớ lại cuộc trao đổi anh vừa nghe qua tại Trung tâm giới thiệu tổng hợp hôm nọ. “À phải, vậy là tay họa sỹ kia vừa thuê nhà được hai ngày. Hình như sáng nay, ông ta sẽ có mặt tại buổi khai mạc cuộc thi triển lãm tranh nào đó, tại Viện bảo tàng gần Chợ lao động thì phải? Mình nên ghé qua? Mấy giờ rồi nhỉ?” Long đưa tay nhìn đồng hồ, anh thấy vừa 9g. “Chết rồi! Hơi trễ. Cũng không sao, vì tránh được giờ khai mạc có thể đỡ gây chú ý với ông ta.”. Long chú ý đường phố, anh nhớ lại đường rẽ vào đường Tôn Đế đến Viện bảo tàng.



Vừa vào đến cổng, anh vừa thấy những tấm biển to đùng, rất nhiều lẵng hoa và vòng hoa, dưới đất nhiều dải kim tuyến, vải nhỏ rơi vãi. Có lẽ tất cả người chỉ mới cắt băng khai mạc Triển lãm dự thi cách đây chừng một tiếng đồng hồ. Anh bước vào, rất đông người đến xem, đáng chú ý là những tay nhà báo và giới văn nghệ sỹ họa sỹ đến rất đông. Lúc này vừa qua giờ khai mạc, nên các họa sỹ tham gia vừa rút về phía khu vực treo tranh triển lãm của họ. Bu quanh họ, công chúng, phóng viên, thợ chụp ảnh đứng thành từng tốp từng tốp. Anh cũng dành chút thời (gian) gian đứng xem vài tấm tranh trên tường cho ra vẻ một người quan tâm tranh. Rồi anh lân la đi tìm khu vực nào có ông họa sỹ kia đứng. Một lát sau thì anh vừa nhận thấy ông ta. Một đàn ông to cao ngang tầm anh, trạc 50 tuổi, tóc đuôi ngựa búi phía sau. Ông để một chút râu tại cằm, và hai dải râu quai nón. Trông ông thật phong độ, lịch lãm trong bộ vét màu phê sữa, cổ đeo nơ. Trông thấy ông, Long cũng giả vờ đi vòng quanh xem tranh của họa sỹ tham gia bên cạnh khu vực của ông. Ông ta đang mải tiếp chuyện với một số tay họa sỹ khác, hai ba phóng viên đứng quanh nên không hề chú ý đến Long.



Long đi một vòng, nhìn quanh anh nghĩ sẽ ra góc xa đằng kia đứng để quan sát ông họa sỹ. Anh đi ra phía hành lang, nơi nối giữa hai sảnh trưng bày, từ hành lang nhỏ này gần tương tự một chiếc cầu bắc ngang qua một cái hồ cá thiên nhiên ở bên dưới, đứng từ đây anh quan sát được cả trong sảnh và nhìn ra phía khuôn viên. Anh châm một điếu Marlborrow, đứng sao nhãng, nhưng thỉnh thoảng để mắt đến ông họa sỹ. Được một lúc, anh quay mặt nhìn ra khuôn viên, rít một hơi dài, anh đứng phà khói vào khoảng không trước mặt mình. Bất chợt anh nhìn thấy một cô gái khá cao, tóc xõa ngang vai vừa được chải gọn lại một thả sau vai và trước ngực. Cô ở dưới khuôn viên, vừa đi ngang qua trước mặt anh. Cô mặc một chiếc áo len chui cổ tay dài màu xanh rêu sáng, mặc váy trắng qua đầu gối, và đi guốc nhẹ. Dù cổ áo rất kín, chiếc áo len mềm mại ôm sát người uốn theo cơ thể cô. Long đứng trên cao sảnh lầu một, nên cô không dễ gì thấy anh trước. Anh cũng chỉ nhìn ngang khuôn mặt khi cô đi ngang. Chợt anh nhận ra mình vừa gặp người này ở đâu. “À, không thể, không thể! Chẳng lẽ cô ấy chính là Đào. Người mình vừa thấy trong hình và thấy vào đêm hôm nọ trong vườn nhà cô ấy.” Anh hoài nghi, song tập trung lại anh thấy có lý vì nhà cô ta vừa cho ông họa sỹ kia thuê, nên hôm nay có thể cô ta đi dạo vô đây chơi. “Mình cần xem cô ấy làm gì? Không lẽ, cô ta định vào đây rủ rê ai đó để động thủ sao?”. Dù trước đó, Long có cảm tình với Đào một phần chỉ vì dung nhan nàng quá yêu kiều, nhưng trong hồ sơ vụ án, anh buộc phải để mắt theo dõi hành tung của Đào như của một hung thủ. Long vội dụi tắt điếu thuốc, anh nhìn quanh rồi ném vào thùng rác chỗ góc tường. Anh vội đi sang sảnh kia để xem cô gái kia đi đâu. Trong đầu Long vội hiện lên những hình ảnh trong giấc mơ sáng nay, bây giờ chúng hiện rõ như in tựa như cảnh thật, anh quá ngạc nhiên mà lẩm nhẩm nghĩ “Không, mình có mơ không? Chính cô gái này mình vừa thấy trong giấc mơ sáng nay. Không thể nào, chẳng lẽ giấc mơ lại báo trước hiện tại, một giấc mơ có thật!!??”. “Không!” Anh vừa thốt lên thì vội đi ra phía khuôn viên chỗ cô gái vừa đi qua.



Vừa sang sảnh bên cạnh, anh đang xuống cầu thang thì cô gái đó cũng vừa đang đi lên. Hai người giáp mặt nhau trong tích tắc, thời (gian) gian đó cũng đủ để anh nhìn kỹ khuôn mặt cô và cả dáng người quần áo từ trên xuống. Duy chỉ có cô không nhìn anh mấy, cô đang đi lên cầu thang và chỉ nhìn vào từng bậc thang. Khi vừa ngang qua, mũi anh ngửi thấy một mùi thơm từ tóc và phía sau gáy cô gái bay lại theo gió rất nhẹ. Nó lan nhẹ trong người anh, thơm mát anh thấy dễ chịu đến tận thần kinh. Khi cô đi qua, anh ngoảnh lại nhìn phía sau một chút rồi phải đi xuống làm bộ như đang đi ra ngoài.





 

tidus_ndk

New Member
secret ov a hountd hous in t sububn (BMNNCH) chapter 5: 1 (1.2) Gia Dũng

...

Long ra ngoài khuôn viên. Anh chọn ngay cái ghế đá gần nhất đến ngồi để chú ý, anh sợ sẽ mất dấu cô gái. Còn cô gái đi vào trong, cô đi chậm rãi tung tăng như thưởng ngoạn hoa cỏ và tranh ảnh. Cô đi vào sảnh, đứng nhìn các tấm tranh. Được một lát, Long cũng nóng lòng, anh vội rút trong túi ra chiếc hộp khăn giấy nhỏ, làm bộ chùi mặt như thể anh vừa ra ngoài rửa tay hóng mát rồi lại đi vào.



Khi vào trong sảnh, anh thấy cô vừa đây nhưng lại đi qua hành lang sang sảnh bên cạnh nơi ông họa sỹ thuê nhà cô dựng tranh triển lãm. Long chợt e sợ liệu cô có nhận ra ông khách đang thuê nhà mình hay không. Chần chừ anh không dám tiến đến gần cô, chỉ làm bộ ra đứng hành lang. Anh chú ý cô gái và ông họa sỹ xem hai người có biểu hiện gì không. Được một lát, anh vẫn thấy ở phía cô gái như không có biểu hiện gì quen biết, cô vẫn bước chậm rãi như tung tăng đi qua ngắm từng bức tranh. Tuy vậy, Long chợt nhận thấy ông họa sỹ đang nói chuyện với mấy tay họa sỹ khác và một số khách hàng, ánh mắt ông vội liếc nhanh về phía cô gái. Đột nhiên, ông dừng nói chuyện mà chỉ gật gù với mấy người kia, ông chỉ chăm chú nhìn cô gái. Ông tỏ vẻ thất thần, mặt ông biến sắc.



Từ chỗ Long đứng, anh còn thấy rõ ông không nói gì nữa dù cho câu chuyện giữa họ vẫn tiếp tục. Thấy ông thay đổi, lúng túng, một vài người bạn xung quanh cũng ngạc nhiên hỏi ông có cảm giác sao không. Ông trấn tĩnh lại, lắc đầu tỏ vẻ không sao. Ông móc trong túi quần ra chiếc khăn tay để lau mồ hôi trán.



Long vẫn quan sát hai người. Anh thấy cô gái có cử chỉ rất tự nhiên và dễ thương, anh cho rằng cô không hề biết ông ta là khách thuê nhà mình. Còn ông họa sỹ thì lúng túng âu lo. Long vội nghĩ, làm sao chuyện này có thể như vậy, một cô gái đang nằm trong diện hung thủ sát hại những người đến thuê tại nhà mình thì không hề biết vị khách đó đang đứng trước mặt mình. Còn ông họa sỹ, người đáng lẽ không biết trước cô gái, lại tỏ vẻ sợ như vừa gặp cô ta đâu đó. “Vô lý, điều này trả toàn đảo lộn hết theo logic vụ án. Hung thủ phải biết rõ kẻ sắp là nạn nhân của hắn, trong khi ở đây thì ngược lại. Hay cũng có khả năng là hai ngày qua, cô ta chưa về nhà mà ở đâu quanh đây, nên chưa thấy mặt người mới đến thuê nhà, điều này phù hợp với chuyện anh Tuấn vừa nhắc mình trước, là hung thủ chỉ ra tay sau khi người đến thuê nhà ở trên một hai tuần; nhưng còn ông họa sỹ, tại sao ông ta có vẻ lo âu và đềphòng chốngcô ta?”. Chưa dứt dòng suy nghĩ, anh lại thấy cô gái vừa đi gần đến đầu sảnh, còn ông họa sỹ vội đi ra phía hành lang nơi anh đang đứng. Long vội làm bộ không để ý mà đang cố lục lọi túi quần lấy ra gói thuốc. Ông ta thấy anh lạ nên không chú ý, song vì cảnh giác ông vẫn nhìn quanh rồi ra chỗ vắng người gọi điện thoại.



Ông Thanh mở máy gọi:

- Lâm hả?

Từ đầu kia có tiếng trả lời. Tên Lâm đang ở nhà, hắn vội nói:

- Dạ, anh hai gọi có chi ạ?

- Tình hình lộn xộn quá đến giờ tao chẳng hiểu gì hết.

- Dạ có chi anh e sợ quá?

- Cái con nhóc nào đó tao mơ thấy sáng nay, nó đang đứng một đống trongphòng chốngtranh tao đây. Cái quái gì thế này? Mày và thằng Hoàng kiểm tra căn nhà chưa?

- Dạ, thằng Hoàng đi lục lọi nhà rồi.

- Thấy gì không?

Hoàng kể lại:

- Nó bảo trong nhà có hai lầu, ngoài vườn có mấy ngôi mộ, sân sau là nơi sản xuất của hộ gia đình nay vừa bỏ không. Nó nói đằng sau nhà còn một cáiphòng chốngnhỏ, có khóa cũ, nhìn vào nó bảo trong đó có mấy thứ đồ gỗ vừa bạc màu, và có một cái gương rất lớn kiểu thời (gian) xưa. Ngoài ra không có gì khác. Anh hai đêm qua có vàophòng chốngđó hay sao mà biết vậy?

- Cănphòng chốnghả? Thôi đúng rồi.

- Dạ sao, thế là sao anh hai?

- Không sao, mày gọi ngay về nhà bảo bà nhà cho ngay thêm thằng Quang và thằng Minh đi xe ngay sang chỗ nhà nay. Đi ngay nghe chưa!

- Dạ vâng

- Tối nay tao về, phải thấy mặt đủ bốn đứa mày!

- Còn con Hồng, cho nó về đi, sáng nay tao quên không nói.

- Dạ em nói nó tự về sáng nay rồi ạ.

- Được! – Ông họa sỹ cúp máy.



Ông Thanh vừa cúp máy. Tên Lâm vẫn đứng ngẩn người khó hiểu, ông họa sỹ vừa cho gọi thêm tên Quang – là cánh tay trái của ông và tên Minh. Hắn hiểu, trong nhóm đệ tử, ông Thanh cho hắn làm cánh tay phải thường hay đi chung với ông để giải quyết nhiều phen đụng độ. Còn tên Quang thì ở nhà trông coi vợ và hai con trai nhỏ của ông ta. Điều gì vừa khiến ông Thanh gọi thêm người, mà chỉ lên đây để ở chơi không trong nhiều ngày. Tại sao chỉ sau một giấc mơ nào đó, ông ta lại hoảng loạn đến vậy, khác với cá tính anh hào dũng mãnh của ông ta thường ngày.

***



Sau khi tránh ông họa sỹ, Long đi vào trong sảnh, cô gái cũng vừa rời sảnh đi ra khuôn viên, dự định cô đi dạo tiếp rồi qua sảnh khác để xem. Viện bảo tàng có các sảnh triển lãm được xây bố trí theo hình vòng, một khuôn viên hình tròn nằm chính giữa, nối các sảnh là hành lang nhỏ, từ phía sau mỗi sảnh lại có lối đi ra phía sau là sân khuôn viên nhỏ hơn. Cô gái vừa đi ra sân sau. Long không thấy nên chạy ào ra khuôn viên chính, anh không thấy cô giữa những tốp nhỏ đang đứng tụ tập nói chuyện. Anh nhìn quanh, nhìn ra xa cả chỗ phía nhà để xe. Anh vẫn không thấy cô gái đâu. Anh đi vào sảnh trở lại, đi quanh một vòng ra phía sau thấy cô gái nãy đang ngồi bên một ghế đá dưới bóng một thân cây nhỏ. Cành của nó trĩu xuống cao hơn đầu. Cô ngồi đó như đang suy tư về những bức họa lúc nãy, trên tay cô cầm một nhánh cây. Long vội mừng khi thấy khuôn viên nhỏ phía sau vắng người yên tĩnh hơn.



Anh đi từ từ lại. Anh đứng phía xa thấy cô gái vẫn ngồi thật yên, thỉnh thoảng tay cô giật từng chiếc lá nhỏ trên cành cây cô đang cầm rồi thả ra cho nó mặc nhiên bay theo chiều gió thổi. Nãy giờ Long đứng ngắm cô gái, về diện mạo hình dáng thì anh đánh giá là cô Đào, nhưng về tác phong dáng điệu anh nghĩ ở cô toát lên vẻ đẹp thánh thiện, không thể tìm thấy ở một kẻ sát nhân. Anh đang cho rằng giả định này đúng, vì thật sự anh đang muốn làm quen. Nếu anh suy diễn sai, điều này sẽ khiến anh bị lộ mặt ngay khi chưa bắt được hung thủ. Trong giây phút , anh nghĩ anh phải có hướng đi đúng, rồi Long cũng quyết định làm theo tri giác mách bảo. Hơn nữa, sáng nay anh vừa mơ thấy mình gặp cô gái hôm nọ tại Viện bảo tảng. Anh đi đến vừa rất gần cô. Khi đến nơi, cô nghe tiếng chân ai vội quay lại nhìn. Long chú ý ngay cái nhìn của cô gái, nó khác với cái nhìn xuyên thấu của cô gái hôm nọ anh gặp tại quán nước khi anh mới đến gần nhà cô.



Anh như nín lặng khi nhìn gần cô gái, khuôn mặt cô đẹp tuyệt cú trông mặt thì quen nhưng dáng thì hơi khác. Anh khẽ liếc qua người và hai tay cô, anh nhớ đúng dáng điệu và hai đôi tay này anh vừa nhìn thấy khi anh đứng trên gác nhà cô và nhìn xuống bằng ống nhòm. Long đứng im như thế khoảng bốn đến năm giây, cô gái ngạc nhiên song trước vẻ mặt cũng điển trai của anh cô khẽ mỉm cười rồi quay lại.



Anh mở miệng nói:

- Chào em!

- Chào anh!

Rồi lấy chút tự nhiên, anh nói với cô:

- Em không đi xem triển lãm tranh à? Rất thú vị phải không?

- Vâng, thú vị, rất vui nữa. Còn anh mới đến, anh cũng đến đây xem triển lãm tranh?

- Phải, phải – Long hơi nhún vai nói,

- Anh vừa đi xem hết chưa?

- Ồ, chưa, chưa hết!

Thấy Long vẫn đứng hơi chếch sau lưng, cô vội nói:

- Ôi, sao anh không ngồi đây đi!

- Ừ nhỉ!

Long nói tiếp:

- Anh chỉ mới đến! Còn em?

- Em cũng vậy!

Long lại làm bộ hỏi:

- Em ở có xa đây không, sao đến hơi trễ vậy. – Long đưa tay lên nhìn đồng hồ, ra vẻ hơi thất vọng anh nói – 9g. Khai mạc cũng được lâu rồi.

- Không, em đến rất sớm nhưng vào chợ, em ở cũng gần đây thôi. Phía mấy con đường gần chỗ khu bowling.

- Vậy sao!

Long ngạc nhiên, tại sao cô không nói cô ở khu dân cư 3, như anh phỏng đoán

- Chỗ trung tâm bowling, “Bánh xe lớn” phải không? Ồ, chỗ đấy cũng khá xa!

- Vâng, em đi xe buýt từ sớm, vào chợ trước, sau đó mới đi dạo ngang qua đây! Thấy có Triển lãm nên em đi vào xem.

- Vậy àh?

- Vâng, vài ngày qua em không lên thị trấn, không biết ở đây đang có triển lãm!

- Còn anh, anh cũng tình cờ qua đây? – Cô nói nheo hai mắt cười nhìn Long biểu lộ niềm vui.

Long thấy ánh lên niềm hạnh phúc khi nhìn cô, anh cảm giác rất vui, anh làm điệu:

- Đúng vậy! Anh cũng vừa mới đến thị trấn này du lịch, anh đến nhà ông bác ở chơi.

- Vậy à. Vui thật, nhà bác anh ở đâu?

Long lúng túng, anh vội nghĩ ngay một địa chỉ nào đó:

- Àh, nhà ở chỗ Tháp nước.

- Tháp hồ nước! Ngay trung tâm!

- Ừ đúng thế! Nhưng … nhưng nhà bác hơi chật lại đông người nên anh nghỉ đêm tại khách sạn gần đó.

- Ồ! Thế anh đến thị trấn lâu chưa?

- Lâu, khá lâu, được một tuần!



Cô gái vội lấy hai bàn tay đan vào nhau duỗi ra một chút, cô hỏi:

- Thế anh tên gì?

- Àh quên mất, mải nói chuyện nãy giờ, anh là Long.

- Long à? Cái gì Long mới được?

- À – Long cười – là Hoàng Long!

- Hoàng Long, tên anh hay quá!

- Vậy sao? Còn em? – Long nhìn vào mắt cô gái

- Em tên Đào, Mộng Đào! – Cô trả lời rồi liếc nhanh vào ánh mắt anh.

- Một cái tên thú vị! Nó gợi đến những giấc mơ!

- Vâng, tên em đọc nghe không vui! Mà hơi buồn.

Long chột dạ, anh vừa nghe cô gái nói về cuộc sống của cô. Anh chú tâm nhớ lại, nó rất phù hợp với trả cảnh của cô Đào trong hồ sơ của anh. Long vừa e sợ vì trước mặt anh là đối tượng tình nghi số một của vụ án này, vừa vui vui khó tả vì anh thấy cô gái rất dễ mến, cô đang nói chuyện với anh rất chân thật.



Hai người vẫn cứ ngồi nói chuyện rì rầm, dường như họ thân với nhau từ lúc nào. Cô gái vui tươi, Long cũng rạng rỡ mặt mày, anh nhìn cô nhiều hơn. Còn cô gái thỉnh thoảng cũng liếc nhìn anh. Cô thấy anh khá điển trai, một vẻ đẹp mạnh mẽ nhưng rất ấm áp gần gũi. Lúc này, họ không biết có một người thứ ba đang đứng phía hành lang quan sát họ. Đó là ông họa sỹ, ông chú tâm rất nhiều đến cô gái. Ông lấy làm ngạc nhiên thấy cô tươi cười khác hẳn với vẻ ma quái của cô gái mà ông thấy trong mơ. Nhưng chắc chắn một điều, ông thấy hai người đó là một.







 
Se cret of a hounted house in suburban - chap 5: 1 (1.2) Gia DŨng

...

Long ra ngoài khuôn viên. Anh chọn ngay cái ghế đá gần nhất đến ngồi để chú ý, anh sợ sẽ mất dấu cô gái. Còn cô gái đi vào trong, cô đi chậm rãi tung tăng như thưởng ngoạn hoa cỏ và tranh ảnh. Cô đi vào sảnh, đứng nhìn các tấm tranh. Được một lát, Long cũng nóng lòng, anh vội rút trong túi ra chiếc hộp khăn giấy nhỏ, làm bộ chùi mặt như thể anh vừa ra ngoài rửa tay hóng mát rồi lại đi vào.



Khi vào trong sảnh, anh thấy cô vừa đây nhưng lại đi qua hành lang sang sảnh bên cạnh nơi ông họa sỹ thuê nhà cô dựng tranh triển lãm. Long chợt e sợ liệu cô có nhận ra ông khách đang thuê nhà mình hay không. Chần chừ anh không dám tiến đến gần cô, chỉ làm bộ ra đứng hành lang. Anh chú ý cô gái và ông họa sỹ xem hai người có biểu hiện gì không. Được một lát, anh vẫn thấy ở phía cô gái như không có biểu hiện gì quen biết, cô vẫn bước chậm rãi như tung tăng đi qua ngắm từng bức tranh. Tuy vậy, Long chợt nhận thấy ông họa sỹ đang nói chuyện với mấy tay họa sỹ khác và một số khách hàng, ánh mắt ông vội liếc nhanh về phía cô gái. Đột nhiên, ông dừng nói chuyện mà chỉ gật gù với mấy người kia, ông chỉ chăm chú nhìn cô gái. Ông tỏ vẻ thất thần, mặt ông biến sắc.



Từ chỗ Long đứng, anh còn thấy rõ ông không nói gì nữa dù cho câu chuyện giữa họ vẫn tiếp tục. Thấy ông thay đổi, lúng túng, một vài người bạn xung quanh cũng ngạc nhiên hỏi ông có cảm giác sao không. Ông trấn tĩnh lại, lắc đầu tỏ vẻ không sao. Ông móc trong túi quần ra chiếc khăn tay để lau mồ hôi trán.



Long vẫn quan sát hai người. Anh thấy cô gái có cử chỉ rất tự nhiên và dễ thương, anh cho rằng cô không hề biết ông ta là khách thuê nhà mình. Còn ông họa sỹ thì lúng túng âu lo. Long vội nghĩ, làm sao chuyện này có thể như vậy, một cô gái đang nằm trong diện hung thủ sát hại những người đến thuê tại nhà mình thì không hề biết vị khách đó đang đứng trước mặt mình. Còn ông họa sỹ, người đáng lẽ không biết trước cô gái, lại tỏ vẻ sợ như vừa gặp cô ta đâu đó. “Vô lý, điều này trả toàn đảo lộn hết theo logic vụ án. Hung thủ phải biết rõ kẻ sắp là nạn nhân của hắn, trong khi ở đây thì ngược lại. Hay cũng có khả năng là hai ngày qua, cô ta chưa về nhà mà ở đâu quanh đây, nên chưa thấy mặt người mới đến thuê nhà, điều này phù hợp với chuyện anh Tuấn vừa nhắc mình trước, là hung thủ chỉ ra tay sau khi người đến thuê nhà ở trên một hai tuần; nhưng còn ông họa sỹ, tại sao ông ta có vẻ lo âu và đềphòng chốngcô ta?”. Chưa dứt dòng suy nghĩ, anh lại thấy cô gái vừa đi gần đến đầu sảnh, còn ông họa sỹ vội đi ra phía hành lang nơi anh đang đứng. Long vội làm bộ không để ý mà đang cố lục lọi túi quần lấy ra gói thuốc. Ông ta thấy anh lạ nên không chú ý, song vì cảnh giác ông vẫn nhìn quanh rồi ra chỗ vắng người gọi điện thoại.



Ông Thanh mở máy gọi:

- Lâm hả?

Từ đầu kia có tiếng trả lời. Tên Lâm đang ở nhà, hắn vội nói:

- Dạ, anh hai gọi có chi ạ?

- Tình hình lộn xộn quá đến giờ tao chẳng hiểu gì hết.

- Dạ có chi anh e sợ quá?

- Cái con nhóc nào đó tao mơ thấy sáng nay, nó đang đứng một đống trongphòng chốngtranh tao đây. Cái quái gì thế này? Mày và thằng Hoàng kiểm tra căn nhà chưa?

- Dạ, thằng Hoàng đi lục lọi nhà rồi.

- Thấy gì không?

Hoàng kể lại:

- Nó bảo trong nhà có hai lầu, ngoài vườn có mấy ngôi mộ, sân sau là nơi sản xuất của hộ gia đình nay vừa bỏ không. Nó nói đằng sau nhà còn một cáiphòng chốngnhỏ, có khóa cũ, nhìn vào nó bảo trong đó có mấy thứ đồ gỗ vừa bạc màu, và có một cái gương rất lớn kiểu thời (gian) xưa. Ngoài ra không có gì khác. Anh hai đêm qua có vàophòng chốngđó hay sao mà biết vậy?

- Cănphòng chốnghả? Thôi đúng rồi.

- Dạ sao, thế là sao anh hai?

- Không sao, mày gọi ngay về nhà bảo bà nhà cho ngay thêm thằng Quang và thằng Minh đi xe ngay sang chỗ nhà nay. Đi ngay nghe chưa!

- Dạ vâng

- Tối nay tao về, phải thấy mặt đủ bốn đứa mày!

- Còn con Hồng, cho nó về đi, sáng nay tao quên không nói.

- Dạ em nói nó tự về sáng nay rồi ạ.

- Được! – Ông họa sỹ cúp máy.



Ông Thanh vừa cúp máy. Tên Lâm vẫn đứng ngẩn người khó hiểu, ông họa sỹ vừa cho gọi thêm tên Quang – là cánh tay trái của ông và tên Minh. Hắn hiểu, trong nhóm đệ tử, ông Thanh cho hắn làm cánh tay phải thường hay đi chung với ông để giải quyết nhiều phen đụng độ. Còn tên Quang thì ở nhà trông coi vợ và hai con trai nhỏ của ông ta. Điều gì vừa khiến ông Thanh gọi thêm người, mà chỉ lên đây để ở chơi không trong nhiều ngày. Tại sao chỉ sau một giấc mơ nào đó, ông ta lại hoảng loạn đến vậy, khác với cá tính anh hào dũng mãnh của ông ta thường ngày.

***



Sau khi tránh ông họa sỹ, Long đi vào trong sảnh, cô gái cũng vừa rời sảnh đi ra khuôn viên, dự định cô đi dạo tiếp rồi qua sảnh khác để xem. Viện bảo tàng có các sảnh triển lãm được xây bố trí theo hình vòng, một khuôn viên hình tròn nằm chính giữa, nối các sảnh là hành lang nhỏ, từ phía sau mỗi sảnh lại có lối đi ra phía sau là sân khuôn viên nhỏ hơn. Cô gái vừa đi ra sân sau. Long không thấy nên chạy ào ra khuôn viên chính, anh không thấy cô giữa những tốp nhỏ đang đứng tụ tập nói chuyện. Anh nhìn quanh, nhìn ra xa cả chỗ phía nhà để xe. Anh vẫn không thấy cô gái đâu. Anh đi vào sảnh trở lại, đi quanh một vòng ra phía sau thấy cô gái nãy đang ngồi bên một ghế đá dưới bóng một thân cây nhỏ. Cành của nó trĩu xuống cao hơn đầu. Cô ngồi đó như đang suy tư về những bức họa lúc nãy, trên tay cô cầm một nhánh cây. Long vội mừng khi thấy khuôn viên nhỏ phía sau vắng người yên tĩnh hơn.



Anh đi từ từ lại. Anh đứng phía xa thấy cô gái vẫn ngồi thật yên, thỉnh thoảng tay cô giật từng chiếc lá nhỏ trên cành cây cô đang cầm rồi thả ra cho nó mặc nhiên bay theo chiều gió thổi. Nãy giờ Long đứng ngắm cô gái, về diện mạo hình dáng thì anh đánh giá là cô Đào, nhưng về tác phong dáng điệu anh nghĩ ở cô toát lên vẻ đẹp thánh thiện, không thể tìm thấy ở một kẻ sát nhân. Anh đang cho rằng giả định này đúng, vì thật sự anh đang muốn làm quen. Nếu anh suy diễn sai, điều này sẽ khiến anh bị lộ mặt ngay khi chưa bắt được hung thủ. Trong giây phút , anh nghĩ anh phải có hướng đi đúng, rồi Long cũng quyết định làm theo tri giác mách bảo. Hơn nữa, sáng nay anh vừa mơ thấy mình gặp cô gái hôm nọ tại Viện bảo tảng. Anh đi đến vừa rất gần cô. Khi đến nơi, cô nghe tiếng chân ai vội quay lại nhìn. Long chú ý ngay cái nhìn của cô gái, nó khác với cái nhìn xuyên thấu của cô gái hôm nọ anh gặp tại quán nước khi anh mới đến gần nhà cô.



Anh như nín lặng khi nhìn gần cô gái, khuôn mặt cô đẹp tuyệt cú trông mặt thì quen nhưng dáng thì hơi khác. Anh khẽ liếc qua người và hai tay cô, anh nhớ đúng dáng điệu và hai đôi tay này anh vừa nhìn thấy khi anh đứng trên gác nhà cô và nhìn xuống bằng ống nhòm. Long đứng im như thế khoảng bốn đến năm giây, cô gái ngạc nhiên song trước vẻ mặt cũng điển trai của anh cô khẽ mỉm cười rồi quay lại.

...





 

tpnguyen210388

New Member
Se cret of a hounted house in suburban - chap 5: 1 (1.3) Gia DŨng

...

Anh mở miệng nói:

- Chào em!

- Chào anh!

Rồi lấy chút tự nhiên, anh nói với cô:

- Em không đi xem triển lãm tranh à? Rất thú vị phải không?

- Vâng, thú vị, rất vui nữa. Còn anh mới đến, anh cũng đến đây xem triển lãm tranh?

- Phải, phải – Long hơi nhún vai nói,

- Anh vừa đi xem hết chưa?

- Ồ, chưa, chưa hết!

Thấy Long vẫn đứng hơi chếch sau lưng, cô vội nói:

- Ôi, sao anh không ngồi đây đi!

- Ừ nhỉ!

Long nói tiếp:

- Anh chỉ mới đến! Còn em?

- Em cũng vậy!

Long lại làm bộ hỏi:

- Em ở có xa đây không, sao đến hơi trễ vậy. – Long đưa tay lên nhìn đồng hồ, ra vẻ hơi thất vọng anh nói – 9g. Khai mạc cũng được lâu rồi.

- Không, em đến rất sớm nhưng vào chợ, em ở cũng gần đây thôi. Phía mấy con đường gần chỗ khu bowling.

- Vậy sao!

Long ngạc nhiên, tại sao cô không nói cô ở khu dân cư 3, như anh phỏng đoán

- Chỗ trung tâm bowling, “Bánh xe lớn” phải không? Ồ, chỗ đấy cũng khá xa!

- Vâng, em đi xe buýt từ sớm, vào chợ trước, sau đó mới đi dạo ngang qua đây! Thấy có Triển lãm nên em đi vào xem.

- Vậy àh?

- Vâng, vài ngày qua em không lên thị trấn, không biết ở đây đang có triển lãm!

- Còn anh, anh cũng tình cờ qua đây? – Cô nói nheo hai mắt cười nhìn Long biểu lộ niềm vui.

Long thấy ánh lên niềm hạnh phúc khi nhìn cô, anh cảm giác rất vui, anh làm điệu:

- Đúng vậy! Anh cũng vừa mới đến thị trấn này du lịch, anh đến nhà ông bác ở chơi.

- Vậy à. Vui thật, nhà bác anh ở đâu?

Long lúng túng, anh vội nghĩ ngay một địa chỉ nào đó:

- Àh, nhà ở chỗ Tháp nước.

- Tháp hồ nước! Ngay trung tâm!

- Ừ đúng thế! Nhưng … nhưng nhà bác hơi chật lại đông người nên anh nghỉ đêm tại khách sạn gần đó.

- Ồ! Thế anh đến thị trấn lâu chưa?

- Lâu, khá lâu, được một tuần!



Cô gái vội lấy hai bàn tay đan vào nhau duỗi ra một chút, cô hỏi:

- Thế anh tên gì?

- Àh quên mất, mải nói chuyện nãy giờ, anh là Long.

- Long à? Cái gì Long mới được?

- À – Long cười – là Hoàng Long!

- Hoàng Long, tên anh hay quá!

- Vậy sao? Còn em? – Long nhìn vào mắt cô gái

- Em tên Đào, Mộng Đào! – Cô trả lời rồi liếc nhanh vào ánh mắt anh.

- Một cái tên thú vị! Nó gợi đến những giấc mơ!

- Vâng, tên em đọc nghe không vui! Mà hơi buồn.

Long chột dạ, anh vừa nghe cô gái nói về cuộc sống của cô. Anh chú tâm nhớ lại, nó rất phù hợp với trả cảnh của cô Đào trong hồ sơ của anh. Long vừa e sợ vì trước mặt anh là đối tượng tình nghi số một của vụ án này, vừa vui vui khó tả vì anh thấy cô gái rất dễ mến, cô đang nói chuyện với anh rất chân thật.



Hai người vẫn cứ ngồi nói chuyện rì rầm, dường như họ thân với nhau từ lúc nào. Cô gái vui tươi, Long cũng rạng rỡ mặt mày, anh nhìn cô nhiều hơn. Còn cô gái thỉnh thoảng cũng liếc nhìn anh. Cô thấy anh khá điển trai, một vẻ đẹp mạnh mẽ nhưng rất ấm áp gần gũi. Lúc này, họ không biết có một người thứ ba đang đứng phía hành lang quan sát họ. Đó là ông họa sỹ, ông chú tâm rất nhiều đến cô gái. Ông lấy làm ngạc nhiên thấy cô tươi cười khác hẳn với vẻ ma quái của cô gái mà ông thấy trong mơ. Nhưng chắc chắn một điều, ông thấy hai người đó là một.



Một lúc sau, hai người vẫn nói chuyện. Nắng vừa lên cao hơn và chiếu xuyên qua những tán cây rọi xuống đầu cả hai, bóng nắng ăn dần đến chân. Cô gái thấy hơi nóng chút, Long cũng thấy vậy. Ngồi một lát, cô gái nói:

- Nắng lên cao rồi!

- Ừ nhỉ, thôi ta vào sảnh đằng kia cùng xem tranh đi! – Long đề nghị Đào.

Cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng đứng lên, tay khẽ chỉnh lại tà váy. Hai người đi ra phía đằng kia. Họ đi lững thững qua khuôn viên chính rồi vào một sảnh khác, nơi đây tập trung treo các loại tranh chép những bức họa nổi tiếng để bán. Có rất nhiều bức tranh trông rất quen, song Long tự nhủ “Ấy chết, về tranh ảnh mình cũng chẳng biết gì nhiều, ngoại trừ vài ba tấm như Nàng Mona Lisa, rồi … rồi cái gì nhỉ?”. Đứng xem một vài tấm tranh chép nước ngoài, Đào hỏi Long:

- Anh có biết gì về tranh không?

Long nhún vai, định nói là “Không biết nhiều!” rồi anh lại chữa thẹn nói:

- Ờ, chỉ vài họa sỹ quá nổi tiếng.

- Hội họa cũng có quá nhiều thứ để tìm hiểu.

Đào lại cười nói:

- Em cũng không biết một chút gì hết! Hai ta tương tự nhau rồi, không am hiểu tranh nước ngoài, lại đang đứng ởphòng chốngtranh sao chép để bán.

Long cười cười nói:

- Không sao, nhưng không ai ngăn cản ta cảm nhận về tranh. Cảm nhận thì mỗi người mỗi khác.

- Ư, có lẽ vậy! – Đào bĩu môi, cô hơi khẽ ngẩng cổ lên tán đồng với Long.

Đi xem qua vài bức, tình cờ họ đi đến bức Nàng Mona Lisa trên tường. Long hơi vụt mừng như gặp đúng chuyện vừa biết, anh nói song cũng không tự tin lắm nên cố tình pha trò:

- Thế em biết bức này tên gì không?

- Không! Thật sự em không biết chút gì về tranh nước ngoài!

- Thật không? Em chưa bao giờ nghe nói về bức tranh này!

- Vâng, chưa bao giờ, thế nó tên gì? Sao chỉ có mỗi một cô gái hơi mập đẫy đà đứng đó.



Long bắt đầu phân vân trong đầu, đúng là anh vừa gặp cô Đào, có lẽ cô sống từ nhỏ đến lớn ở huyện miền núi này nên chẳng thể nghe nói về thế giới bên ngoài. Hơn nữa, qua hồ sơ anh biết, từ nhỏ Đào vừa nghỉ học sớm và chỉ quanh quẩn ở nhà. Điều gì đó vừa xảy ra, nên gia đình họ có bi kịch, tình cảnh đến thế thì còn tâm trí đâu mà tìm hiểu về văn hóa xã hội. Anh đang đứng nói chuyện với một kẻ sát nhân. Chẳng qua, anh tự huyễn hay mình vì thấy cử chỉ của cô gái rất ôn hòa không có vẻ ẩn chứa tính hung ác. Anh còn làm theo cảm nhận của mình sau giấc mơ sáng nay.



Anh nghiêm nghị nói:

- Bức họa này tên là Nàng Mona Lisa, của danh họa Leonardo Da Vinci thời (gian) kỳ à … à … anh cũng không rõ lắm.

- Vậy à, vậy cô gái kia tên là Mona Lisa.

- Đúng, nhưng chỉ là một cái tên thôi, chưa có gì để nói. Bức tranh này có điều thú vị là vẻ mặt cô gái trên tranh dường như đang biểu cảm. Em hãy xem kỹ, khuôn mặt cô ta không cười, nhưng khi nhìn vào mắt cô gái, nhiều nhà phê bình cho rằng cô ta đang cười hay đang khóc chuyện gì đó. Em thử nhìn xem.



Thế là, Long và Đào đứng tập trung lại trước bức tranh. Quanh họ không có ai, có vài nhóm người đang đứng xem những bức tranh khác. Đào làm theo như Long nói, cô cố nhìn kỹ, một lát cô nói:

- Chịu thôi! Em không hề thấy cô gái kia đang cười! Chắc em không có con mắt cảm nhận được nghệ thuật!

Long nhìn vào bức tranh, rồi cũng nói:

- Ừ nhỉ, anh cũng vậy. Mặc dù anh vừa nhìn thấy bức tranh này khá lâu, từ khi anh còn nhỏ. Thú thật anh không hiểu ai đó nói cô ta đang cười! Nhưng tại sao người ta lại có thể nhìn ra được?

- Hí, hí … Chắc anh và em không làm họa sỹ được rồi. – Đào nói

- Chắc vậy! – Long nhún vai mà nói

Long không nói gì. Cả hai lẳng lặng bỏ qua bức tranh đó, đi sang chỗ khác xem.



Nhìn bóng hai người dạo bước đi sang sảnh khác. Ông họa sỹ lầy làm tức tối lẫn lo âu. Chưa bao giờ ông rơi vào tâm trạng đáng buồn cười này. Là một tay anh chị trong xã hội đen cũng hơi khét tiếng, ông từng nghe biết bao lời hăm dọa nhưng vẫn vượt qua hết. Một phần vì đó là những hiểm nguy giữa người và người. Đã dấn thân vào giới xã hội đen, ông cam tâm dám chịu những hiểm nguy nếu chúng sẽ đến. Nhưng lần này thì khác, ông thấy những điều kỳ quái trong giấc mơ, ông nghe những lời đe dọa từ một lũ yêu tinh nào đó trong căn nhà ông vừa thuê. Mỉa mai thay, ông vẫn thấy bóng dáng cô gái nửa đêm qua rất đẹp. Từng qua đêm với biết bao cô gái trẻ đẹp, ông không còn lạ gì những trò trụy lạc trần tục. Giấc mơ đêm qua đưa ông đến một ý nghĩ xa vời hơn, ông muốn làm cách nào đó được đắm mình trong bể lạc thú kiểu thiên đường, hay một nơi nào đó mà những người trần chưa bao giờ đến được. Nhìn cô gái và chàng trai đi mất, ông thấy ghen ghét với vị trí của chàng kia.



Họ lại lững thững đi dạo một chút dưới tán lá những cây to trong khuôn viên. Long thấy vừa gần đến 10g30, anh nói mạnh dạn:



- Em này, có vẻ hai ta đều đang rảnh rỗi, anh thì mới đến thị trấn này, lát nữa để anh mời em ăn trưa nhé!

Đào cười tươi rồi nói:

- Em thấy hơi ngại một chút. Mà em cũng đang rảnh đây, nên em sẽ không từ chối.

- Hay quá, ta sẽ ăn gì, em có đề nghị thứ gì đó không, hay đại loại nơi nào đó thú vị không?

- Để em xem!

Long nghĩ nhanh rồi lại hỏi:

- Hình như em không có xe phải không?

- Vâng sao anh biết!

- Lúc nãy em nói đi xe buýt từ nhà lên …

- Vâng, phải rồi! – Đào nói mà đưa tay gõ nhẹ nhẹ lên trán.

- Nên ta có thể đi tìm quán nào hơi xa cũng được, sau đó anh sẽ đưa em về lại nhà.

- Hì hì hì, có phiền anh quá không?

- Không anh đang đi nghỉ!



Cả hai cứ đi dạo loanh quanh một lát, rồi vào xem tranh, họ quên mất chuyện nên phải xem triển lãm giới thiệu tranh gì, các bức tranh với họ lúc này chỉ là lý do để cho cuộc trao đổi thêm tự nhiên. Sau đó, Long ra lấy xe, anh hẹn cô tại cửa Viện bảo tàng. Họ chạy một vòng đi tìm quán ăn trưa.



Cả hai vào một nhà hàng trên đường Cao Định, anh vô tình chọn một nơi gần Khách sạn Hoàng Hà. Lúc này lã gần trưa, tại lầu một, Hải Nam đang đứng hóng mát ở ban công, anh đột nhiên thấy một chiếc xe môtô rất tương tự kiểu của Sở cảnh sát, trên xe là một thanh niên mặc quần jean, áo vét, và ngồi sau một cô gái mặc áo thun váy, cô ngồi vắt ngang xe phụ thuộc vào anh. Cả hai đội nón bảo hiểm trùm kín gần cổ. Hải Nam chú ý chiếc xe đi vào, anh vội gọi vào trong cho Trọng Dương đang nằm hút thuốc lá xem tivi. Nam nói:

- Này, này, anh Dương, ra đây xem nhanh lên! Nhanh lên!

- Cái gì mà cậu la toáng lên thế? Cái gì?

- Ra đây!

Dương bật dậy, còn cởi trần anh chạy ra ban công, Nam nói:

- Anh xem dưới kia có phải là anh Long phải không?

Dương chú ý nhìn vào chiếc xe vừa dắt ngay cửa, Long gỡ nón bảo hiểm, cô gái cũng gỡ nón đưa anh, anh vắt chúng lên xe rồi để cho một nhân viên dắt đi ra chỗ đậu xe. Thấy vậy, Dương nói:

- Đúng thằng Long rồi!

- Đúng rồi! – Nam cũng ùa theo - Còn cô kia? Là ai?

- Trông sao quen quen, hình như ta thấy cô ta trên hình ở Sở cảnh sát thì phải?

- Ừ, hình như cô Đào! – Dương nói – Thôi chết rồi, thằng Long này đến đây điều tra hay nó đi cưa gái đây!



Cả hai người đang nói nhao nhao với nhau. Long và Đào vừa vào quán ăn, họ gọi ít món đồ hải sản, cơm chiên, nước trái cây. Long pha trò trong khi chờ thức ăn được mang đến, còn Đào cứ cười và hòa theo những hài hước của anh. Ăn được một lúc, họ gọi nước uống và ít trái cây, lúc này thấy no bụng, Đào tò mò hỏi thêm:



- Nãy anh nói anh từ Phúc An sang, thế bên đó anh làm nghề gì?

- Àh, anh làm nhân viên kinh doanh vật tư cho một công ty kiến trúc.

- Vậy hả, em chưa tưởng tượng được công chuyện chỗ anh làm gì?

- Họ vẽ mẫu nhà, cho các kỹ sư và công nhân xây dựng lên. Họ đảm nhận về hình phối và phác họa ngôi nhà, công trình, đại khái là thế…

- À, em nhớ rồi, trước đây khi nhà em xây, cũng có một nhóm đến quan sát hỏi ý kiến cha mẹ em muốn ngôi nhà xây lên ra sao, một thời (gian) gian sau họ cầm một bản vẽ ngôi nhà, rồi nhóm khác đến xây lên. – Cô gái nói, hay tay quyện lấy nhau

- Đúng, vậy em vừa tưởng tượng được công chuyện của một kiến trúc sư rồi.

- Nhà em ở đâu?

- Cũng hơi xa nơi đây! … Nhưng anh đang đi nghỉ hả? – Cô gái lưỡng lự khi trả lời câu hỏi của Long

- Ừ phải, anh xin nghỉ ít ngày, sang đây thăm ông bác. Còn em, em làm gì?

- Em không đi làm! Em ở nhà, nhà có một số chuyện làm.

- Em ở nhà với gia đình à?

Vừa hỏi xong, Long thấy Đào phân vân, vẻ mặt hơi buồn, Đào nhìn ra phía cửa sổ trầm tư rồi quay nhìn lại anh, cô nói:

- Cha mẹ em không còn. Em sống với họ hàng.

- Xin lỗi. Anh rất tiếc!



Long nghe được điều này, anh càng sửng sốt ngạc nhiên, anh nghĩ nếu đây chính xác là Đào ở khu nhà đó sao cô lại không hề giấu chuyện nhà của mình. Anh dần dần càng cảm giác ở cô gái trước mặt anh có gì đó rất chân thật, cô đang có thiện cảm với anh, những điều cô nói ra không hề có chút ác ý. Hơn nữa, nếu cô gái này đang dụ dỗ anh, tại sao không thấy cô chào mời anh về nhà thuê, mặt khác, tại nhà của cô lúc này hiện có ông họa sỹ đang thuê nhà.



Lưỡng lự, Long hỏi thêm:

- Chuyện này xảy ra bao lâu rồi? Từ khi cha mẹ em không còn …?

Đào không thấy chần chừ gì, cô nói nhỏ nhẹ:

- Cách đây ba năm?

- Sao, vậy là mới gần đây thôi?

- Vâng!

- Sau đó thì sao?

- Em … em … bỏ đi sang nơi khác!

- À

Rồi Long cũng thử hỏi luôn:

- Anh muốn biết chuyện ba mẹ em mất, tại sao?

Anh thấy cô gái ngập ngừng, sự đau khổ rực lên trên mặt, khiến mặt cô đổi màu từ trắng sang hơi trắng pha hồng. Trong giây lát, Long vội nói:

- Thôi anh hiểu, em không nên nói tiếp làm gì … đừng buồn nữa!

Cô gái cũng gật đầu đồng ý.

Long ngẫm nghĩ, trả cảnh của cô gái chính xác là người anh đang điều tra. Câu hỏi đặt ra, tại sao cô không hề che giấu chuyện gia đình cô. Trong vụ án này, Long cảm nhận cô gái kia vẫn còn một phần của tình người còn lại. Điều này càng thôi thúc anh muốn biết nguyên do tại sao đưa đến trả cảnh này.





 

Cadarn

New Member
Truyen BMNNCH, minh so nhat la 1 so doan doi thoai giua 2 nguoi, dac biet giua nam va nu (dang ieu nhau) vi rat kho 1 minh la (nam) lai "phân tâm" thành nữ và nam để nói qua nói lại, Thứ hai la chưa có nhiều kinh nghiệm tâm sự bạn gái. nên viết loạng quạng.

mình chỉ thích viết ai đó đi "sát thủ", mô phỏng theo loại hình sự, trinh thám. Nhưng thật ra sức còn nhiều yếu kém, "muốn là vậy, lực bất tòng tâm".

- các bạn biết không, 1 novel không fai là 1 trang pho to roi sua chữa vài từ rồi cứ fô tô ra đủ 300 trang là thành truyện. Nó là 1 diễn biến, tương tự như ngoài đời vậy.

- Sự lãng mạn không chưa đủ. Ngày trước mình rất lãng mạn, có khi trời mưa, cảm giác cảm xúc, nhưng lúc đó chỉ cảm giác thôi, đến lúc thử viết gì về mưa, thì chỉ viết dc 2 trang là hết. VD: mưa rì rào, mưa thì thầm, mưa làm nhớ ai .... nhưng 1 cuốn truyện nó cần đến tối thiểu 35 - 40 trang mới ra tình tiết. Do vậy, fải có trí nhớ mà nhớ nhiều thứ. (Nhưng đừng vội vui nhé, nhớ nhiều thứ sẽ khổ nhiều; vì bạn luôn check được những người mình quan tâm hời hợt, quên mất, hay nói dối bạn).

- không chỉ viết, vì đó là hoạt động rẻ trước nhất, có chăng chỉ là tốn điện, và trước mua đồ ăn, nước uống khi làm việc. Ngày trước, tui còn rất thích (và bây giờ vẫn vậy) hát, tui thích dc tự mình hát những bài hát tui nghe qua mà khoái. không nhất thiết hát để cứ đi vào ca hát, tui chỉ muốn vd hát để thu album tặng hay cho bạn bè nghe (hiện giờ chưa thực hiện điều này vì fải chuẩn bị trước vd vậy).nhưng truyện thì không tốntiền gì hết. bạn sẽ thấy rất chán nản và sức ép, nếu khởi đầu 1 thứ gì quá đặt thành tích; do vậy, thời (gian) gian đầu mình viết, không cho ai xem, nghĩ sao mình nghĩ nó là 1 món quà cho 1 người bạn, thì mình không nghĩ gì nữa, mà mang lên.

bey



 
Chào bạn.

Truyện của bạn hấp dẫn đấy.

Mình cũng bắt đầu tập viết truyện. Thực ra mình chưa viết truyện bao giờ, kể cả truyện ngắn nên rất khó khăn. Nhưng trong đầu mình nhiều khi tưởng tượng nhiều quá nên nó cứ thôi thúc mình viết ra. Không biết mình có đủ dũng cảm để đưa lên đây không nữa.

Mình vẫn theo dõi truyện của bạn đều, chỉ có một điều mình muốn lũy ý: Những đoạn hội thoại, thường những câu của một nhân vật người ta chỉ đưa chung vào một gạch đầu dòng thôi. Bạn tách ra thành nhiều gạch đầu dòng quá đọc dễ lẫn câu nói của các nhân vật với nhau.

Vậy thôi! Chúc bạn viết tốt.



 

billy6761

New Member
Hi, muoidotiot, tai sao ban không "bat tay" vao ngay lam cho minh di. ban se som hai long. van de cua minh la sau khi thay moi thu on, minh lam luon, hien gio truyen minh cung co (de dang, goi xin dang) ma hat ho minh cung co the choi dc (minh co the bat tay ngay vao tap hat tro lai... chi co van de "kinh fi" chua the thoi) ; co dieu cau mong cho lam viec kiem dc them tien de danh cho nhung thu nay.

ve fan doi thoai: that ra minh co de vd:

- ...- a noi

- .... - b dap lai

- ... - a hoi vv

nhung nhu the thi co nhung cho rat dai dong, không fu hop voi tiet tau doi thoai nhanh. Ban hieu dụng ý của mình ko? mình nghĩ truyện có khi như 1 bản nhạc tức nó có nhịp (tempo) nếu các đoạn đối thoại cứ "thưa, bẩm nhiều quá" thì sẽ làm chùng tiết tấu đó lại. nên 1 số doạn, nguoi doc tự hiểu là 2 người dang nói, va ho lướt rât nhanh nhu xem phim vậy.

truoc day minh co doc them nhiều về nhạc lý nên cũng hiểu tạm tạm thanhnhac và nhạc lý ra sao.

tuy vậy, bạn có cách sử dụng hay nên cho mình biet.

Chỉ cho phép bạn 1 tháng nữa để thấy bạn đang truyen của ban lên đây thôi dấy (He he he)! nhanh lên nhé!

chao ban, dung



 
bi mat can nha cuoi huyen (secret of a hounted house) - Ch 5: 1 (1.3) và 2 (2.1) - Gia Dũng

...

Ở tầng một của Khách sạn Hoàng Hà, hai trinh sát vẫn âm thầm theo dõi hai người trong nhà hàng. Họ đứng đấy bàn tán với nhau nhiều thứ. Hải Nam thấy Trọng Dương đang ngậm điếu thuốc trên môi suy ngẫm, anh hỏi:

- Anh Dương này, sao anh Long lại mời được cô gái kia đi chung?

- Thật ra, anh Long vừa tiếp cận đối tượng đâu? Mà anh Tuấn nói chưa có chỉ đạo để Long tiếp xúc với đối tượng.

Dương ngẫm nghĩ, quay sang phía Nam nói:

- Có thể là tình cờ, cậu Long gặp cô ta.

- Hôm qua, anh mới trao đổi với anh Tuấn, ở khu nhà đó vừa có người đến thuê, nên anh Tuấn chỉ đạo cho Long tạm dừng điều tra, không để cho manh động. Nên Long không thể gặp cô ta tại nhà đó.

- Từ đây, có thể thấy, Long và cô ta tình cờ quen nhau, còn về khoản cưa gái, không nên phải bàn tiếp. Thằng Long nó đẹp mã, nó chẳng nói gì con gái cũng theo nó rồi.

- Vâng

Rồi Dương nhìn xuống phía nhà hàng, anh nói tiếp:

- Từ mai, chúng ta sẽ theo dõi cậu Long.

- Vâng



Hai người vừa ngồi trong nhà hàng được khá lâu, rồi cô gái có ý muốn về nhà, vì dù gì đây cũng là buổi gặp đầu tiên, cô nói:

- Ngồi một lát ta về nhé anh!

- Ừ! Ừ, để anh đưa em về!

- Nếu tiện thì em cảm ơn! Bữa trưa hôm nay rất tuyệt!

Long cười nói:

- Anh cũng thấy vậy, thôi ta đi!

Long ra hiệu cho người phục vụ đến tính tiền. Xong xuôi, anh và cô gái cùng đi ra ngoài, anh lấy xe. Cả hai đi chạy về hướng ra đường liên huyện.



Long đi được khoảng mười phút, anh thấy cô gái nói sắp đến chỗ dừng lại. Anh nhớ lại, trên con đường này, chỉ đi chút nữa là đến Câu lạc bộ thể hình Bánh Xe Lớn – Nhà hàng – Café – Bowling. Đến một ngã rẽ nhỏ, cô gái ra hiệu cho anh dừng xe lại, Long nhìn theo hướng ngõ đi vào, ngoằn ngoèo heo hút, xa xa dẫn lên một núi đá nhỏ. Cô gái nhảy xuống, trả anh nón bảo hiểm và áo khoác, cô nói:

- Đến rồi, đường này đi vào trong kia là chỗ em ở.

Long nhìn vào, cảm giác hơi vắng người, anh hỏi:

- Thế còn xa không? Em đi bộ vào trong đó à?

- Vâng, không sao, em quen rồi! Bye bye anh!

Nãy giờ mải suy tính chuyện, Long quên mất hỏi số điện thoại của cô gái.

- À quên, anh muốn có số điện thoại của em?

- Rất tiếc, em không hề dùng điện thoại, nót thật đó. Em chưa hề dùng điện thoại bao giờ. Cũng chẳng có chuyện gì cần điện thoại.

- Thật hả?

- Vâng, em quen sống với gia đình, ít tiếp xúc tất cả người từ nhỏ, sau này em cũng không đi làm.

- Vậy chúng ta sẽ gặp nhau tiếp chứ?



Cô gái mỉm cười tươi, rồi đột ngột cô hôn nhẹ vào má anh một cử chỉ lịch thiệp, và lững thững đi vào ngõ. Long chỉ cười mỉm. Anh đứng nhìn theo bóng cô gái một lúc rồi nổ máy xe chạy về hướng thị trấn.



2 - Tình cảm đôi trai gái nảy nở



Về đến khách sạn, anh lên phòng, một cảm giác lâng lâng khôn tả, anh cứ mải để tâm trí hồi tưởng lại tất cả chuyện từ sáng đến giờ. Đặc biệt, anh tìm được sự yên tĩnh để xâu nối các sự chuyện trong giấc mơ sáng nay và chuyện gặp cô gái. Đến giờ, anh vẫn không tin một giấc mơ tái diễn ngoài đời sao nhanh đến vậy. Còn những chuyện tiếp theo thì sao, Long nghĩ nghiêm túc về một viễn cảnh nếu anh yêu cô ta. Anh thay quần áo, rồi nằm xoài ra giường. cảm giác hơi mỏi mệt, anh chìm dần vào giấc ngủ chiều.



Đến lúc mở mắt trở lại, Long chỉ nhìn thấy bốn bức tường tối mờ, phía ngoài cửa sổ nhẹ hắt ánh sáng đèn đường vào. Anh quờ quạng, tỉnh giấc hiểu mình vừa mới ngủ từ hồi trưa. Tối nay, anh cảm giác cơn đói bụng đến sớm. Một thứ gì mới mẻ tràn đến như hích anh, làm ra (tạo) thêm sức sống, trước bữa chiều, anh nghĩ nên tắm giặt rồi đi xuống phố, anh sẽ tìm một quán ăn thú vị nào đó để tận hưởng niềm vui của tâm hồn, thứ xúc tác vừa có sau buổi gặp cô gái trưa nay. Chỉ mới ngày đầu tiên không làm việc, anh vừa gặp chuyện đáng chú ý, không phải một thứ để tiêu khiển, nhưng cũng không hời hợt. Anh đang suy xét từng lý do về cô gái.



Buổi tối qua mau, anh về khách sạn nghỉ. Lúc này, tâm trí anh để dồn hết vào Đào, anh chẳng còn quan tâm cô gái nào khác. Long vừa đi ăn tối, sau đó uống cà phê về. Lúc này là 9g20 tối. Anh mở cửa sổ cho không khí lùa vàophòng chốngđể hút thuốc lá. Từng hơi thuốc lá trắng xóa, anh ngậm thả ra khỏi miệng. Đêm nay anh thật cô đơn, một mình, trú trong bốn bức tường củaphòng chốngkhách sạn này, có ai ở đây đoán là anh đang làm nhiệm vụ, dù nội thất cănphòng chốngcó ấm cúng đến mức nào, anh vẫn thấy trống vắng.



***

Lại nói về ông họa sỹ, chiều sau khi hết giờ triển lãm, một ngày khai mạc vừa qua, đối với ông cảm nhận là khá suôn sẻ tốt đẹp. Rất nhiều người xem tranh triển lãm của ông, gồm rất nhiều tác phẩm tranh mà ông mua trước đem trưng bày để bán, ngoài ra một số bức tranh do chính ông vẽ theo những kỹ thuật mà ông từng được người thầy uốn nắn. Ông thu dọn lại đồ, trảphòng chốngcho tổ bảo vệ, hẹn một số tay họa sỹ khác ra thị trấn đánh chén. Đến khoảng 10g, ăn uống no nê xong, ông hơi say nên cũng quên mất chuyện buổi sáng. Ông lái xe về nhà thuê.



Mở cửa đón ông là tên Lâm, Hoàng, và hai tên Quang, Minh, là hai tên mới từ tỉnh Thẩm Xuyến đến đây theo chỉ đạo của ông. Xe chạy vào sân, bọn chúng cúi chào ông khi ông mở cửa xe bước ra. Tên Quang nói:

- Thưa anh hai, em và thằng Minh vừa đến lúc tối nay theo chỉ đạo của anh!

- Tốt! Đi đường có xa không. Tình hình ở nhà ra sao rồi?

Quang vẫn hơi cúi đầu nói lại:

- Mọi chuyện ở nhà vẫn bình thường, chị vẫn bán được một số tranh hàng nhập. Tình hình mấy hôm nay, từ lúc anh đi, không có bọn nào đến gây rối.

- Thế ở nhà thằng nào trông nhà?

- Dạ, em vừa gọi cho thằng Sơn với mấy đứa đang đi lấy hàng ở cảng, phải về trông nhà gấp để em và thằng Minh lên đây.

- Tốt. Tao hơi mệt. Đi ngủ sớm đi!

Lâm hỏi:

- Buổi triển lãm thế nào hả anh hai?

- Tốt, tất cả việc rất tốt!

Ông ngừng một chút, chau mày chiêm nghiệm rồi nói:

- Qua dịp này, sẽ có thêm những tay giàu có biết về ta. Tranh ngoại nhập sẽ bán thêm, còn có mối quan hệ, ta sẽ tìm thêm nguồn khách để tìm mua tranh cổ rồi đẩy đi.

- Vâng, thế hay quá! Thế còn mấy bức tranh anh vẽ thì sao ạ?

- Sao, chúng chỉ là cái cớ để tao tham gia thôi. Nghệ thuật chân chính đâu có bao giờ được thừa nhận liền. Nếu bán được tiền, thì hẳn người thầy của tao suốt đời nghiên cứu các trường phái, mải mê sáng tác … vừa không sống một đời cùng kiệt nàn cô độc. Tuy nhiên, trường phái Tây tàu nào đó mà do họa sỹ trong nước vẽ thì dân không chuộng, phải chính gốc từ nước ngoài họ mới mua … chà – Ông họa sỹ chép lưỡi, nói giọng nghe buồn nản.

- Dạ, anh hai quả là am hiểu. Thôi, cũng đêm rồi anh nghỉ sớm!

Ông họa sỹ, khi thấy thêm hai đứa tay chân có mặt, thì hiểu ra chuyện gì. Song ông không hề nói ẩn ý tại sao ông gọi chúng nó lên đây. Ông cũng nghĩ mình là anh hai của bọn họ, không thể nhất thời (gian) vì ba chuyện mơ hão huyền mà lo sợ. Có điều cả đời ông đến từng này tuổi ông chưa bao giờ thấy những cảnh ghê ghớm như đêm qua. Nghĩ thấy chuyện cần thiết, ông nói lại:



- Lâm, mày và thằng Hải ngủ dưới lầu, còn thằng Quang, thằng Minh lên lầu dọn dẹp lại haiphòng chốngtrên mà ngủ. Tao cũng ngủ trên đó.

- Đêm nhớ khóa chặt cửa ngoài, đừng tắt hết đèn, trên lầu có baphòng chốngngủ, chọn mộtphòng chốngđôi, thằng Minh mày kê lại giường để ba người ngủ, cả tao cũng ngủ chung. Cácphòng chốngmở hết cửa ra. Để đèn tại gian ngoài.

- Dạ! Dạ!

- Tụi bay tụ tập một chỗ mà ngủ!



Ông vừa chỉ đạo cho bọn tay chân những điều tưởng như trò đùa, bọn chúng có vẻ còn chưa hiểu tại sao, nhưng ông thầm nghĩ, vừa đềphòng chốngnhư vậy, không nên cho bọn họ ngủ riêng, dễ bị yếu bóng vía mà mơ màng, hay có ai đó đến quấy phá. Ngủ chung, dù sao cũng đông hơn, không ai dám đến làm hại.



Khi bọn họ và ông họa sỹ lục đục kê lại giường chiếu, chuẩn bị xong họ đi ngủ. Ai nấy nhanh chóng ngủ say như tượng. Ông họa sỹ, vốn quá sành đời, từng trải và cáo già, ông linh cảm căn nhà này ban ngày thì không có vấn đề gì, nhưng vào buổi tối có ai đó đến quấy phá. Chẳng qua, ông chưa dám khẳng định chính xác, phần vì lỡ thuê nhà rồi nên ông đành tạm lưu lại chưa nghĩ đến chuyện dọn đi. Quả nhiên, đúng như phán đoán của ông, đêm đó những hồn ma hôm nọ vừa rình mò về.



Đến gần 3 giờ sáng. Chợt có gió lạnh thổi xung quanh, lá cây nghe hơi rít rít, cọ kẹt xào xạc. Trăng sáng rõ vào giờ này. Từ phía cănphòng chốngbỏ trống phía sau vườn, một bóng trắng trong chiếc áo cổ trang kiểu ngày xưa xuất hiện. Đó là một cô gái, cô ta đi một chiếc hài trắng, quần trắng, áo xanh nhạt, đầu tóc trang điểm kiểu như cung nữ ngày xưa. Tóc búi cao thả từnt lọn, bát dài uốn ngang má đào. Mắt cô ta xanh trắng. Da trắng bạch, tái tái. Nó như chui ra từ chiếc gương trong cănphòng chốngphía sau nhà. Đứng nhìn về phía khu nhà chính còn hai bóng đèn đang sáng, mắt nó ngoắc mắt một cách đáng sợ. Rồi nó đi nhanh tựa như không có tiếng động về phía nhà. Đến gần cửa sổ, thấp thoáng nép sau cửa rồi nhìn vào. Nó trông thấy hai tên Lâm và Hải cởi trần đang nằm ngủ say ngáy ầm ầm. Thoắt cái, nó vừa biến và hiện hình đứng trong nhà tại cầu thang. Nó lại nhẹ bước như tơ đi lên từng bậc cầu thang lên lầu. Trên lầu một thấy baphòng chốngđều mở cửa, nó đi chậm rãi qua ba phòng, đếnphòng chốnggiữa thấy hai có bóng đèn nhỏ, hai chiếc giường bị đẩy sát nhau làm ra (tạo) thành chỗ cho ba người nằm. Nằm chính giữa là ông họa sỹ đang cuộn trong tấm chăn ấm, ông ta hôm nay say rượu nên cũng ngáy phì phì. Nó định bước thêm vào giường thì bị lóa mắt vì một cái tượng cổ hình Phật bà nhiều tay để trên bàn cạnh giường. Nó kinh sợ, mặt bị biến sắc hiện nguyên hình là một bộ mặt đen sần sùi, răng nanh tua tủa, tóc hung đỏ. Nó đưa tay lên định che ánh sáng phát lấp léo từ cái tượng Phật, định tiến vào phòng, nhưng ánh sáng quá mạnh cứ lóa mắt nó đẩy lùi nó lại. Khiếp sợ nó lui ra và biến mất. Hóa ra, tình cờ, ông họa sỹ còn mang một pho tượng Phật cổ sưu tầm, ông ta mua lại từ một nhóm ăn trộm tại một ngôi chùa. Cái tượng này vốn nhỏ, nên ông quên không lấy ra khỏi túi, và vô tình mang theo trong chuyến đi dự triển lãm này. Tối nay, ông thấy trong túi và lấy ra để lên bàn.



Con ma đó nhân đêm tối định đi khám ngôi nhà này xem có động tĩnh gì không thì hôm nay nó bị đánh bật ra bởi một pho tượng Phật. Đêm qua, nó cũng đi một vòng và hù ông họa sỹ. Tức mình, nó bay ra vườn, thở hồng hộc trước sự vô tình của ông họa sỹ kia vừa chắn lối vào của nó vào nhà, mặt lúc này trở lại hình cô thiếu nữ nhưng da trắng tái mét. Nó mặc chiếc áo cung nữ, yếm xanh bên trong rất trễ cổ đầy khiêu gợi, nó vẫn đứng thở hồng hộc nâng cả hai bầu ngực lên xuống phập phồng dưới lớp yếm mỏng. Về hình dáng, nó vẫn mang dáng vẻ của một cô gái đẹp, nhưng thật ra đó chỉ là một con yêu nữ. Nó tức tối rồi bay đi mất.



***





 

Marco

New Member
Bi mat can nha cuoi huyen (secret of a hountd hous) - Ch 5: 2 (2.1) - Gia Dũng

...

***



Cũng lúc này, tại một căn nhà chòi nhỏ ven núi, trong nhà, chỉ có ánh đèn nhỏ trongphòng chốngngủ, Đào vẫn chưa ngủ được. Buổi trưa lúc vừa về nhà, cô vừa chạy ngay đến chiếc bàn gương, ngồi ngắm lại khuôn mặt mình trong bộ áo váy hôm nay, đi qua đi lại, rồi sà vào bàn gương, cô khẽ thoa tay nhẹ lên đôi má trắng hồng, tay quấn lại từng lọn tóc hơi quăn quăn. Cô ngồi ngắm mình như vậy khá lâu, rồi cũng đến giờ nấu cơm chiều. Cô đi chuẩn bị bữa tối. Ăn xong, trước khi thay quần áo đi ngủ, Đào lại ngồi bên bàn gương trong bộ áo ngủ. Cô vẫn nhìn mình như tất cả lần, như tất cả ngày. Có điều ngày hôm nay, không phải là quan sát dung nhan một cách buồn tẻ, dày vò vì những chuyện vừa qua. Lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông đẹp trai lịch thiệp đến làm quen. Anh rất mạnh dạn không hề giấu lòng ngưỡng mộ cô, nhưng cử chỉ của anh thật từ tốn, ân cần. Không phải trước anh, chưa có ai chú ý cô, có thể nói là nhiều, tuy vậy, cô chỉ nhận thấy ở họ một cảm nhận chung là háo sắc trơ tráo và miệng lưỡi. Chợt từ vùng ký ức sâu thẳm, cô nhớ lại, cũng có một chàng ký giả đến thuê nhà, bảnh trai, cao ráo, ăn nói lịch thiệp y hệt như anh chàng hồi chiều, cô cũng từng cảm giác chú ý chàng ký giả đó, tuy vậy, thời (gian) gian dần dần cô nhận thấy, anh chàng ký giả kia chỉ yêu chuyện trăng hoa như mộng mơ, để làm thêm chất liệu cho tâm hồn văn sỹ của chàng, cô là tình nhân những lúc chàng cô đơn, cần giết thời (gian) gian, đến khi mãn nguyện bên tình nhân, anh ta hời hợt tìm cảm hứng mới. Rồi mặt cô tái mét đi khi nghĩ đến cái chết của anh ta, có bàn tay cô nhúng vào. Cảm giác chớm yêu thay vào đó bị một dòng suy nghĩ ghê ghớm khác xóa nhòa. Cô đau khổ cũng vì lẽ đó. Cô tự hỏi mình “Kẻ nào vừa tước đi mặt tốt đẹp của mình, ai vừa đẩy mình vào nghịch cảnh này?” Câu hỏi không ai trả lời giúp cô. Tâm can cô dày xéo, cô đưa tay ôm mặt cào cấu lấy những thớ cơ, vò mái tóc óng ả, mà khi bình thường chúng làm ra (tạo) ra một nét mặt đẹp tuyệt cú trần. Khi bừng tỉnh, cô lại nghĩ “Có lẽ mình phải mau quên đi chuyện này? Chàng có đến tìm mình, hãy tránh mặt chàng. Mình không thể để cho ai khác làm hại chàng chỉ vì mối tình si với mình. Nhưng không, không, chàng đang bày tỏ tình yêu với mình, tại sao mình không được quyền đón nhận?Chấm dứt hay tiếp tục?Có lẽ mình cũng phải lòng chàng từ cái nhìn đầu tiên.”



Sự đau khổ như bao đêm về rồi cũng từ từ lắng xuống, nhường chỗ cho giấc ngủ đến. Đào đi ngủ. Giấc ngủ chập chờn đưa cô vào cơn mê, cô mơ thấy mình tung bay trong gió, hình như cô đang dạo bước cùng người đàn ông sáng nay vừa đưa mình về. Anh nắm tay cô thật nhẹ, dìu cô đi qua dưới những tán lá che bóng mát, cảnh vật hình như trong một khu rừng xa lạ nào đó, mà cô cũng chẳng muốn biết nơi đó ở đâu. Lúc này và ở đây, chỉ có cô và chàng, chiếc xe máy của anh đậu tận ngoài bìa rừng, anh vừa đưa cô đến, cả hai xuống xe, vậy mà vừa đi lạc bước vào ngõ nào trong rừng. Đến khi anh không nói gì, lẳng lặng quay mặt nhìn cô, anh nâng đôi tay, rồi buông ra anh định hôn lên môi cô, cô chuẩn bị nhắm mắt đón cái hôn đó vào môi. Chợt hình ảnh tối mịt, Đào không thấy gì nữa, cô mở mắt ra thấy cănphòng chốngcủa mình trong đêm đen tối. Ánh trăng tràn vào bên cửa sổ. Cô biết ai đó đang về, nó đang ở rất gần cô, nó đứng đâu đó trong cănphòng chốngnhỏ của mình thôi. Đêm nay nó lại về để hành hạ tâm trí cô … Cửa sổ vừa tung bật ra, gió lùa vào thổi chiếc rèm bay lất phất dưới ánh trăng mờ.



Con yêu nữ, vì bị pho tượng Phật đánh bật ra ngoài tại nhà nơi ông họa sỹ thuê, nên nó bay đi đến đây tìm Đào.



- Khốn nạn! Khốn nạn thật! – Đào nghĩ

- Từ bao giờ, tại sao nó với mình như hình và bóng.

Cô chẳng hiểu lý do ra sao, chỉ nhớ lại đôi lúc cô như rơi vào quên lãng rất lâu, ai đó vừa thay cô trong con người cô chỉ đạo cô làm tất cả thứ. Cô cũng không hiểu chuyện cách đây ba năm, lần lượt từng người thân trong gia đình cô ra đi. Vì nỗi hận, mà cô vừa tự hủy hoại dung nhan của mình. Cô tưởng vừa chết đi, rồi cô thấy mình sống lại. Khuôn mặt cô lại đẹp như xưa.



Cô quay sang bên giấu mặt vào trong chiếc gối, âm thầm những giọt lệ nhỏ tuôn ra thấm vào chiếc gối. Nức nở, cô như muốn òa khóc. Mặc cho ai đang đang quan sát cô, cô biết nó đâu đây trong cănphòng chốngnày thôi.



Nó dường như vừa thấy tất cả chuyện. Thấy cô gái đang khóc, cảm nỗi bực dọc ban nãy, nó từ từ đi lại như vô hình. Lúc này, Đào thôi không úp mặt vào gối nữa. Cô ngẩng đầu lên. Cô cảm nhận một sức nặng đang đè lên mình, mũi cô ngửi thấy mùi thơm còn mạnh hơn cả mùi trên cơ thể cô. Mùi thơm sộc vào tận óc. Cô vẫn nhắm mắt như muốn ngụ ý rằng cô muốn ngủ.



Nó đang chồm lên người Đào. Rồi bất thình lình Đào thấy tự nhiên chiếc chăn bị nhấc lên, cô cảm giác tê tê nhột nhột phía mang tai, rồi cảm giác chạy dần xuống cổ. Chiếc áo ngủ của cô bị vạc kéo từ từ, vạch xuống sâu hơn. Kéo hết đến tận bụng. Cảm giác tê tê đó đang đi lan xuống ngực cô. Cô mở hé đôi mắt không thấy ai nhưng cảm giác hai ngực cô bị bóp và siết nhẹ lại. Cứ như thế được một lúc. Cô thấy tê tê ngây ngất nơi đầu ngực. Rồi chạy xuống rốn và xuống sâu hơn nữa. Lúc này, Đào vừa hiểu nó làm gì cô, nó đang hành hạ thân xác cô, giữa nữ với nữ, tìm khoái cảm ở sự hành hạ dâm dục ở một cô gái khác. Đào vẫn mím môi, không nói nhưng hơi thở cô bị cuốn theo từng động tác của nó. Cô thở dốc và sâu hơn. Đào vừa tỉnh nhưng cố gắng làm bộ như vừa ngủ say. Một bàn tay mát nhẹ, vô cùng mềm mại, đang xoa bóp vùng kín của cô. Rồi lại nhích lên ngực cô, hai vú cô bị nắn bóp. Rồi cô thấy sức nặng lại đè lên cơ thể mình. Cảm giác từ cơ thể cô đang lên cao dần, dù rất khoan khoái, song đó chỉ là dục tính, trong đầu cô trái lại đang vô cùng đau khổ, cô vừa chịu cảnh này bao nhiêu lần, cô là một cô gái có vẻ đẹp trả thiện, cô tìm thấy lạc thú giữa cơ thể mình với một người đàn ông thì chính xác hơn. Trò gợi dục này là một sự tủi nhục của cô.



Thời gian trôi qua rất lâu, không khí ngột ngạt hơn, không hẳn như vậy vì cửa sổ vẫn mở, gió vẫn ùa vào, nhưng do hơi thở của Đào càng lúc càng gấp nên cô cảm nhận vậy. Cô vẫn mím môi, khẽ mở đôi chút để thở gấp, rồi cô tưởng như đến cao trào của hơi thở. Nó vẫn đang luồn phía dưới liếm láp, xoa bóp, thọc vào chỗ kín của cô. Đào vừa không còn cưỡng nổi cảm giác của thân xác, cô không phải là một vật vô tri vô giác. Nhưng cô không vẫn nhắm nghiền mắt, không biểu lộ sự đồng tình. Hơi thở ngày càng nhanh hơn, lồng ngực lên xuống gấp theo hơi thở. Thế là xong.



Sức nặng từ từ mất đi trên cơ thể cô. Nó vừa bỏ đi. Thỏa mãn cơn khoái lạc bệnh hoạn muốn hành hạ dâm dục một cô gái.



- Một con yêu dâm đãng! – Đào nói thầm trong đầu

Khi nó đi, Đào mở mắt nhìn, thì thấy cả chiếc áo ngủ bị vén toạc ra cả phần ngực và phần dưới của mình. Cô khẽ kéo lại và lấy chăn đắp ngang người.



***

Buổi sáng đến. Long trở dậy, anh thấy khoan khoái cả tâm hồn và cơ thể. Tâm trạng yêu đương đến từ đêm qua đưa anh vào giấc ngủ say. Khi tỉnh dậy, lại ùa về nuôi dưỡng tâm hồn ngập trong niềm hạnh phúc. Long tranh thủ dậy sửa soạn.



Nhanh chóng anh trở lại nơi đêm qua anh vừa chở cô gái về. Đứng trước ngõ, anh nhìn đồng hồ lúc này là 9g hơn. Anh lưỡng lự một lát, trong đầu anh chỉ nhớ mỗi cảnh tượng cô gái hôm qua vừa chào anh về bằng một nụ hôn nhanh lên má anh. Rồi Long chạy xe từ từ vào trong ngõ hẻm nhỏ. Nơi đây có một số nhà, nhưng hình như những nhà này bỏ trống vắng người. Nhìn thấy những cánh cửa gỗ khóa trái bụi bám dày thành lớp phấn đen. Long không hiểu, đi vào sâu hơn, anh vẫn thấy cảnh nhà cửa bỏ hoang hay vắng bóng người. Anh không biết tìm ai để hỏi thăm về cô gái hôm qua.



Xe chạy một đoạn thì đi vào gần một ngọn đồi. Anh đi thêm nữa theo đường mòn nhỏ leo lắt. Hai bên anh hàng cây cao hơn đầu làm ra (tạo) thành một hàng rào. Anh cứ đi mải theo cái hàng rào ấy một đoạn thì vào một nơi có nhiều cây lớn. Rồi anh cũng chẳng thấy nhà mà chỉ thấy lối mòn nhỏ dưới chân, tỏa ra hai ba hướng. Anh bắt đầu hơi hoang mang, tự hỏi mình những suy nghĩ khác lạ về cô gái hôm qua. “Nơi vắng bóng như bỏ hoang thế này, mà nàng lại nói nhà ở trong này? Chuyện gì ở đây? Àh, quên mất, trong hồ sơ nói nàng hiện đang tình nghi là kẻ sát nhân, không lẽ chuyện này thật vậy? Người con gái hiền thục đẹp đến thánh thiện hôm qua chỉ là cái vỏ ẩn bên trong của một con người độc ác. Hay mình vừa lầm?”. Long miên man lướt qua các suy nghĩ, anh hạ chống xe xuống, đi bộ qua lại xem xét quang cảnh chung quanh.



Ngồi trong nhà, Đào linh cảm ai đó đang đến, cô còn nghe được cả tiếng động cơ. Tiếng xe nghe rất quen. Đào vội mừng rỡ nhưng cũng thoáng lo âu. Tim cô đập nhanh hơn vì xúc động lẫn hồi hộp. Đào nghĩ “Mình vừa nghĩ sẽ không gặp chàng nữa. Chàng lại đến đây tìm mình. Phải chăng chàng cũng như mình, chàng vừa yêu mình?”. Đào vội đi rón rén từ căn nhà tại một góc trên đồi, cô đi ra phía bụi rậm, từ đây cô có thể quan sát toàn khung cảnh bên dưới. Rõ ràng, Đào thấy chiếc xe máy hôm qua đang đậu trong khu hàng rào, một thanh niên đi qua đi lại nhìn quanh. Nhìn kỹ, Đào nhận ra là anh Long hôm qua vừa đưa mình về. Có vẻ anh khó hiểu trước quang cảnh vắng người tại đây. Đào mỉm cười, cũng dễ hiểu thôi, vì nơi đây gần triền núi, đi lại khó khăn, lại không có nước nên chỉ có vài ba nhà xây lên nhưng họ cũng bỏ trống đi hết. Lúc này, Đào mới thấy sự quan tâm của anh. Anh đang đi qua lại vẻ mặt lo âu, tìm kiếm cô rất tha thiết.





 

cao_nguyen3272

New Member
Sửa lại lời nhắn từ chủ đề cũ (chủ đề cũ không đang nữa)

hi, nick andy02 tren day, timbanbe01 va cung la mail yahu, tên thật là Gia Dũng, sn 80 người Bắc từ TP. HCM.

xin mạn phép tự đăng truyện mình viết. Công chuyện vănphòng chốngcần đọc nhiều vừa khiến mình viết truyện. Từ nhỏ chỉ thích xem phim ma viễn tượng (càng khó hiểu càng khoái xem), nên ấn tượng đầu tiên chọn viết là truyện ma quái,



Xuất phát từ tình cảm với một bạn học chung lớp ĐH, vừa thôi thúc viết truyện để làm quà tặng tinh thần tặng người đó. Viết truyện này (Bí mật (an ninh) căn nhà cuối huyện - Secret of a hounted house in the suburban) dành tặng cho bạn T.N.C.Tú (truong DHKHXHNV, từ TP. HCM)



- Mình đăng trong fo rum TPVăn học, vì mình nghĩ không có gì bằng sự "dũng cảm”, fải làm trước, hay dở sẽ tính sau, nhưng hãy luôn nỗ lực tương tự như 1 nhà thơ thích cái đẹp, cũng muốn làm cái gì đẹp.



Truyện này bắt đầu viết từ tháng 2/2009, lúc đầu do nhàn rỗi ngứa tay thì viết cho vui,viết chua dc 2 chuong, thì thấy rất khô khan (nhiều lúc đọc lại thấy buồn cười) và không biết làm gì, bỏ dở gần 2 tháng, đến đầu chương 3, thì nghĩ nên là sẽ làm quà tinh thần cho 1 người bạn, như vậy cảm giác vô tư và có tinh thần hơn để “say sưa” viết. (đăng trên TTVNOL lần đầu) .

Sau khi kết thúc chuyện này, nếu còn cái khác sẽ đăng dài nối tiếp sau.

Gia Dũng (TP.HCM)



 

phamnhalai

New Member
BMNNCH - Chuong 5: 2 (2.3) - Gia dũng

....

Cô vẫn đứng khuất từ một nơi trên sườn đồi, từ vị trí này cô như chiếm lĩnh được toàn quang cảnh bên dưới. Cô quan sát anh, nhận thấy anh mỗi lúc càng trở nên thất vọng. Cô nhận thấy anh tỏ ra rất chân thật, chuyện không tìm được cô gái, rồi lạc vào một nơi vắng vẻ như vầy, khiến anh trở nên suy tư. Chính lúc này, Đào cảm động trước hành động của anh từ chuyện anh đến đây cho đến tất cả cử chỉ, điệu bộ anh. Tất cả toát lên một thứ tình cảm mà ở anh là một người nam đi tìm một cô gái.



Đào vẫn đang suy nghĩ, liệu có nên bỏ mặc anh đứng dưới đấy không. Cô cảm giác đau buồn khi nghĩ rằng cô sẽ để anh ra về thất vọng mà không tìm được cô. Nhưng khi nhớ đến chuyện đêm qua, Đào lại sợ mà nghĩ “Không, không, mình phải chấm dứt chuyện này! Mình không thể nào kéo chàng vào chuyện rắc rối của mình được!”. Cô quay đi trở về lối nhỏ mon men theo triền núi đi về nhà. Nhưng sao hôm nay hai chân cô thấy liêu xiêu, cô bước đi không còn nhanh và vững nữa. Hình ảnh anh đang đứng dưới chân đồi chỗ lùm cây, thất vọng tìm kiếm cô, làm cho Đào thấy đau nhói, tim cô đập từng tiếng, nghe chừng mệt lả. Đầu cô quay cuồng.



Cuối cùng, Đào cũng vào được nhà, cô nằm xoài ngay ra giường úp mặt vào gối khóc. Lần đầu tiên, cô nếm trải giọt nước mắt nhớ nhung khi thấy bóng chàng trai cô nhớ nhung mà trả cảnh cô không được đến gần anh dù chỉ là một cuộc hẹn bình thường thôi.



Những giọt nước mắt chỉ trực trào ra khỏi khóe mắt, rồi lại khô đi. Đào lại thấy hình như mình không còn khóc được nữa. Tình cảm chỉ mới ở độ bắt đầu nhớ nhung. Đào nằm im lặng nghe tim mình. Cô nhớ lại tất cả tất cả chuyện ngày hôm qua, từ lúc gặp anh cho đến khi về nhà. Giật mình, cô lại nôn nao, mở cửa nhà cô chạy nhanh ra chỗ đứng ban nãy, nhìn xuống, anh vừa đi về rồi.



Cảm giác buồn chán đó từ từ cũng lắng xuống. Dù sao – Đào nghĩ – thà để cho anh thất vọng buổi đầu mà bỏ đi còn hơn cô phải thấy cảnh này tái diễn, cô sẽ không chịu đựng nổi nữa. Chính cô cũng nhớ anh mà!

***



Người ra về cũng mang cùng tâm trạng. Anh chạy xe trở ra lại đường. Lúc về, anh đi xe chầm chậm hơn. Anh vừa khắc khoải, vừa hoài nghi. Anh tự trấn an mình “Dù sao đó cũng là một sự tình cờ trong muôn vàn sự tình cờ khác. Liệu chuyện này có phải là tình cảm gì không. Mình đang làm nhiệm vụ. Còn cô gái kia có thể chính là cô gái trong vụ án, người đang bị tình nghi. Biết đâu, hôm qua chỉ là một dịp vô tình, còn giờ cô ta đi đâu mất, có thể cô ta trở lại nhà tại Khu dân cư 3 để ra tay với ông họa sỹ thì sao?”. Anh cũng rơi vào sự trầm lặng khác thường hơn tất cả ngày. Buổi chiều tà đang dần nhường chỗ cho bóng đêm về, anh cảm giác chơi vơi. Chiều nay, anh mới cảm nhận sự cô đơn của đêm qua thật sự thấm thía. Tối qua anh còn lan man thấy vui vui trong lòng, vì anh nghĩ chỉ cần mai kia trở lại nơi anh vừa đưa cô gái về, đi vào đấy hỏi vài người dân quanh đó sẽ gặp lại được cô. Nhưng không, chuyện sáng nay không như vậy.



Đêm đó, sau khi ăn tối xong, Long chờ đến hơn 10 giờ tối mới xuống ra khỏi khách sạn. Anh lái xe về phía nhà cô ta tại Khu dân cư 3. Điều này, trả toàn trái với chỉ đạo của chỉ huy. Song anh vẫn quyết định làm, hẳn anh còn một lý do khác cần quan tâm. Anh muốn biết cô gái kia có thật sự quay về nhà cho thuê để ra tay hay không.



Trời nhá nhem tối, những chiếc xe đi cùng chiều với anh dần dần rẽ hết, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chiếu đèn đi ngược lại, đến một đoạn chỉ còn mình anh chạy mãi về hướng dãy núi. Anh chọn một góc thật khuất, đậu xe vào đó. Khóa xe, và khóa điện tử trang bị trên vô hiệu hóa hệ thống điện của xe. Chiếc xe của anh giờ chỉ còn là một đống sắt đen loáng, bị khóa ngang bánh, và không thể khởi động đượcphòng chốngkẻ trộm.



Long đến gần ngôi nhà, anh chọn một góc. Đã gần 11 giờ đêm. Anh trèo tường vào nhà, nấp trong một bụi rặm. Từ đây anh thấy chiếc xe hơi của ông họa sỹ, và ba chiếc mô tô đậu bên cạnh. Trong nhà đèn sáng tầng trệt và lầu một. Anh chú ý thấy những người trong đó hình như đang ngồi chụm lại đánh bài, hút thuốc, uống rượu bia. Mùi thuốc lá và mùi thơm của xì gà còn phảng phất bay ra góc vườn. Long chỉ hơi ngửi thấy thôi. Có vẻ nhóm người trong nhà chẳng bận tâm đi ra vườn, vì ngoài này tối om, bọn họ vừa ở đây được hai ba hôm nên vừa quen với khu nhà này. Lúc này, là dịp thuận tiện để anh đi thăm dò lại toàn bộ nơi đây.



Trước tiên, anh đi về phía hành lang, bên cửa sổ, anh nấp ngoài nhìn vào, thấy ông họa sỹ đang ngồi hút xìgà bên cạnh giá tranh, ông ta đang tô vẽ thứ gì đó. Bên cạnh ông, chỗ bàn salông, anh thấy có đến bốn tên thanh niên mặt mày dữ tợn, họ đang đánh bài. Trên bàn vứt lăn lóc vỏ hộp thuốc lá, và vài lon bia…



Long bỏ đi ra phía sân sau. Anh nhớ là hình như sau nhà còn một cănphòng chốngnhỏ. Anh đi mon men theo lối nhỏ đi về phía sau. Quả đúng là có mộtphòng chốngtại đây. Lần trước anh chú ý cô gái áo trắng đó vừa đi về phía này. Long khẽ lấy chìa khóa, anh đi sát lại mở cửa vào trong. Đèn pin soi một số nơi. Anh chỉ thấy một chiếc giường nhỏ, một cái tủ, và một cái gương rất lớn, nó có một chiếc khung chạm khắc rất nhiều vân nổi cầu kỳ, trông tựa như một thứ đồ cổ. Anh lại soi đèn chung quanh, thấy có một đôi dép nhỏ như đôi hài nữ vừa cũ đen. Anh lục lọi về phía tủ, kéo mở tủ ra anh thấy vài thứ lỉnh kỉnh lược, kẹp tóc, bàn chải vừa cũ sờn, và một gói giấy nhỏ vừa mở, còn sót lại một vốc nhỏ vài cánh hoa và lá khô. Dù chúng vừa khô quắt lại, Long đưa lên mũi khẽ ngửi anh vẫn thấy mùi thơm nhẹ nhẹ từ từ thoảng vào mũi. Long cho phân nửa vốc đó vào túi nilông. Theo cảm nhận về cách bài trí, anh biết rõ đây là một cănphòng chốngcủa một cô gái. Có lẽ Đào hay cô gái nào đó trước đây hay ngủ tại đây. Anh mở ngăn tủ, thấy một số quần áo ngủ của đàn bà. Rồi anh soi đèn pin quanh giường, trên giường chiếc gối và chăn xếp gọn gàng phẳng phiu. Anh ngửi thấy những mùi thơm nhẹ, không hề có mùi mốc hay bụi. Điều này cho Long thấy “người ở trongphòng chốngnày thường ngủ tại đây và giặt giũ tất cả thứ, không hề có dấu hiệu của mùi mốc bụi do lâu ngày”. Anh lại nhìn quanh, soi đèn xuống góc giường bất chợt anh thấy hai mẩu tàn thuốc lá bị dịu cong oằn vứt sát góc tường. Anh nhặt lên, cho tất cả vào túi đựng mẫu phẩm. “Vậy là vừa có đàn ông ngủ ở đây! Có thể nào là một trong số những người từng đến đây thuê nhà. Còn cô gái, đó là ai? Hay chính là Đào? Trời!”. Long bàng hoảng khi dần tưởng tượng ra sự việc. Anh vừa thấy kinh hãi, bên cạnh đó một cảm giác nóng hừng hực khác trỗi dậy, anh cảm giác ghen tuông vô cớ với suy nghĩ mà anh vừa có, anh bực bội khi nghĩ đến cô gái có thể là Đào vừa qua đêm với rất nhiều đàn ông tại cănphòng chốngnày, có thể chính là cô gái mà anh quen hôm qua.



Anh lại lần mò với chiếc đèn pin trong nhà. Anh đi về phía giường, vào góc, hình như anh thấy có một dấu giày để lại do bụi và đất khô đi làm ra (tạo) thành khi sàn nhà ướt. Anh khẽ rút chiếc thước dây để cạnh dấu giày đó, và lấy máy chụp hình ra chụp lại. Rồi anh lại khẽ rón rén từng bước trong phòng, không để cho chính dấu giày của mình bôi đi các dấu vết khác trên sàn. Anh để ý kỹ gần chiếc gương có một dấu giày lớn chỉ còn phân nửa. Trông như thể đang đi lại gương. Anh cũng để thước dây lên ngang và chụp lại. Từ thước dây trên hình, anh phỏng đoán đó là một loại giày đàn ông. Nhìn quanh, cănphòng chốngchẳng còn thứ gì nữa. Anh ra ngoài khóa cửa lại, anh lại lần mò ra phía sau căn phòng. Anh đi gần đụng một cái giếng, rồi tiếp đó là một mái che, là nơi xây toa lét tạm, và chỗ để tắm. Một bồn tắm hình tròn đóng bằng các nẹp gỗ được siết chặt lại. Bồn tắm khô ráo, Long nhìn quanh, rồi anh đi ra chỗ đường cống thoát nước, anh soi đèn pin nhìn kỹ thấy có vài vẩy gì đó như kiểu cánh hoa, chúng còn nằm lại khi nước thoát đi. Anh cũng bỏ vào túi khác. Còn bên cạnh một giá để bàn chải, Long lại tìm thấy vài cánh hoa khô y hệt thứ anh tìm thấy trong nhà. Không còn nghi ngờ gì nữa, có thể ai đó dùng loại hoa và lá phơi khô này để thả vào trong bồn tắm, một kiểu ướp hương thơm lên người kiểu thời (gian) xưa và cả nay, nơi anh từng biết qua các trung tâm săn sóc thẩm mỹ cho nữ giới. Long cố gắng thu lượm tất cả thứ rơi vãi cần thiết, cất kỹ vào túi áo khoác.



Anh đi ra, nhìn đồng hồ, vừa gần nửa đêm. Anh nghĩ, vừa đột nhập vào đây phải chờ cho đến sau nửa đêm mới biết trong nhà này buổi đêm có ai vào không. Thời gian còn quá dài. Anh đi vào một góc sân sau là nơi để sản xuất trước đây. Vô tình anh chạm phải một chiếc ghế nhỏ, trong góc. Khẽ phủi bụi bậm, anh ngồi chờ đợi. Trời gió hiu hiu mát lạnh. Anh ngủ thiếp đi lúc nào không hay …



Gió về đêm càng thổi mạnh hơn, không khí lạnh bao trùm. Chợt Long giật mình tỉnh giấc. Anh mở mắt thấy mình nãy giờ vừa ngủ quên trên chiếc ghế này. Anh cố ngồi cho tỉnh, bất chợt anh thấy trong cănphòng chốngsau vườn có ánh đèn nhỏ le lói. “Không thể nào! Có ai đó vừa vàophòng chốnglúc mình ngủ quên ở đây?”. Anh vội im lặng đi mon men về phía cănphòng chốngđó.



Khi đến nơi, Long lặng im nấp sau khe cửa. Từ ngoài nhìn vào anh thấy một cô gái xõa tóc rộng lớn che hết cả vai, mặc một chiếc áo liền quần màu trắng, về hình dáng từ lưng xuống chân, anh chắc chắn – theo trí nhớ của mình – đó là cô gái anh thấy hôm nọ tại nhà này. Tuy nhiên, khuôn mặt cô ta anh chưa dám chắc, vì cô vẫn đang ngồi trước gương, mái tóc dài che hết cả mặt. Long càng bồn chồn và tò mò. “Liệu chăng hôm qua mình đến tìm cô gái, không tìm thấy, do cô ta vừa về đây? Cô ta chính là hung thủ, đang chuẩn bị ra tay?”. Long bàng hoàng vì “Thôi chết, mình vừa yêu lầm, cô ta diễn màn kịch hôm qua, không khéo mình cũng bị mắc lừa?”.



Đứng nấp quan sát được một lúc, Long thấy cô gái kia đứng dậy, anh bàng hoàng vì khuôn mặt không phải là Đào. “Vậy là sao? Trong nhà này, thật sự, có bao nhiêu người? Cô gái này là ai?”. Long vội lùi lại nấp vào bụi cây khi thấy cô gái chuẩn bị đi ra cửa. Anh nín lặng từng hơi thở, hồi hộp sợ cô ta sẽ phát hiện. Long thấy cô gái đi về phía căn nhà. Anh vẫn ẩn phía sau bụi cây, vì từ cănphòng chốngnhỏ này dẫn ra phía vườn chỉ cỏ một lối nhỏ, còn lại những lùm cây mọc che hết lối đi trên đất. Anh sợ khi đi theo cô ta, đột nhiên cô ta quay lại thì không còn cách nào mà trốn.



Chờ đợi hồi lâu, anh bèn vạch từng cành cây, khẽ len qua chỗ hở đi gần lại căn nhà. Lúc này, đèn trong nhà vẫn sáng. Anh để ý thấy cửa ngoài vẫn khóa kín, mà cô gái vừa đi đâu mất. Anh vẫn chưa hiểu cô ta đi đâu. Được một lúc, Long giật mình thấy mái tóc cô ta phía sau cửa sổ của tầng một. Trên đó có một bóng đèn nhỏ sáng trong phòng. Anh đoán là, tất cả người trong nhà vẫn ngủ say. Chợt anh thấy có ánh sáng lóe lên vài ba lần trên lầu một, ánh sáng xanh tựa như ánh chớp. Long chưa thể hiểu chuyện gì trên đó. Anh vẫn nấp trong bụi cây thì thấy, cô gái kia lại từ cửa ngoài đi ra hành lang, cô ta vừa xuống tầng trệt từ lúc nào không hay. Nhìn từ phía sau, anh không thấy mặt cô lúc này, nhưng anh thấy mái tóc suôn óng ả lúc nãy giờ trở nên bù xù hung đỏ. Anh cũng chưa thể hiểu chuyện gì xảy ra. “Làm cách nào cô ta có thể ra vào nhà một cách dễ dàng, yên lặng như vậy, cửa vẫn khóa?”. Chợt anh thấy cô gái kia cất người bay nhẹ lên không trung, vọt qua hàng rào cửa ngoài vườn, bay đi mất. Long thất thần, đưa tay dụi mắt liên hồi xem mình có đang mơ ngủ hay không. Lần đầu tiên trong đời anh chứng kiến cảnh này, anh xem mình có bị ảo giác hay không.





 

hungbeo_xiipo

New Member
Thank Dũng vừa động viên.

Thực ra mình bắt đầu viết rồi nhưng chưa định hình được hết nên chắc sẽ chỉnh đi sửa lại rất nhiều. Mình thì không viết tặng ai cả chỉ viết do nhu cầu của chính mình thôi. Càng bắt tay vào càng thấy hăng nhưng cũng càng thấy gian nan.

Hi vọng ngày nào đó mình cũng có thể share cho tất cả người đọc.

(^_^)



 

ninzasoi

New Member
hi muoi dot tin o x, nick cua ban la cai gi doc mai không the hieu.

- vang, hieu. tru ai viet taplamvan thi se không co cam thay gi het. minh tung nghe 1 tgia/ 1 dien vien noi khi ho viet truyen hay dong fim, ho song cung nhan vat, tuc la ho "an , uong, song, tham chi co the khoc" vi 1 nhan vat "rom doi" do nguoi ta hu cau ra, neu nguoi than minh ma biet thi se cuoi minh vi qua "kho khao" ma fan ung voi nhung chuyen vo van.

that ra cai hay o cho do, tu cho hu cau ma lam nhu that.



hy vong ban se vua y voi so thich rieng cua minh, nhung truoc mat viet van co tac dung giai toa, ban se giai stre ss ma không ton kem may.

bye

dung



 

cua_zop

New Member
Secret of a hounted house in the suburban - chapter 5: 2 (2.4) Gia Dung

....

Đợi một lúc lâu, Long mới rón rén ra hành lang nhìn vào, tầng trệt có hai tên đàn em của ông họa sỹ đang ngủ cạnh đống vỏ lon bia, đèn vẫn mở. Anh hiểu là không thể đột nhập mở khóa cửa vào nhà lúc này, vì hai tên kia sẽ nghe tiếng cửa mở mà tỉnh giấc. Anh vội thu xếp lại các thứ cho vào túi, và đi ra hàng rào, anh leo ra ngoài, đi thêm một đoạn anh đến chỗ ban nãy anh giấu xe máy. Long trở về khách sạn, trời khuya 2g sáng.

***

Đào đang ngủ. Giữa đêm hôm, tất cả chuyện hôm qua lại lặp lại. Vẫn cửa sổ bị gió thổi bật ra, nó lại vàophòng chốngcủa Đào vào lúc đêm hôm. Hôm nay, nó vẫn bực tức vì tình hình tại căn nhà không dễ gì cho nó hành động, quá đông người, và nó sợ cái tượng Phật dựng trongphòng chốngông họa sỹ nằm trên lầu một. Cơn dục tính lại nổi lên. Nó lại xâm chiếm lấy thân thể Đào một lần nữa, giữa lúc đêm hôm nay. Đào rơi vào giấc mơ, cô thấy mình lõa thể giữa căn phòng, quấn lấy con yêu nữ kia và thực hiện cảnh ái ân đồng giới …



Đến sáng, Đào dậy trễ hơn tất cả ngày. Một mình cô buồn thiu khi buổi sáng đến, cô đi tắm sửa soạn lại quần áo. Đã 10 giờ, mà cô cảm giác như không muốn làm gì. Cô đi ra ngoài, đến nơi hôm qua cô vừa thấy anh đến. Thật trùng hợp, lúc Đào còn tần ngần đứng nhìn ra xa xa con đường dẫn vào đây, cô định quay về thì thấy một chiếc xe mô tô trông rất quen cũng vừa rẽ vào. Cô vui mừng không thể nói, niềm vui rạng rỡ trên khuôn mặt. Im lặng đứng xem. Chàng chạy xe đến chỗ cũ, dựng xe và đi bộ vào trong lối nhỏ len lỏi giữa những bụi cây tìm tòi, chàng nhìn quanh như vẻ muốn tìm một ai đó. Niềm vui tràn ngập trong lòng cô gái, khi cô vừa hiểu, chàng đang tìm mình.



Những tủi nhục đêm đêm có khi Đào phải gặp vừa lên đến cực độ, muốn tìm sự giải thoát. Đào nghĩ, tại sao mình không được nếm vị ngọt của tình cảm, thân xác này dù không sống trong tình cảm ái ân với ai, nó cũng vừa bị vùi dập. Tủi nhục ê chề, mặc cho số phận. “Sao mình lại không được đến với chàng? Chàng sẽ không làm hại mình?” – Đào nghĩ vậy.



Khi Long chán nản và hoài nghi về tất cả chuyện này, Đào và cô gái đêm qua anh thấy tại căn nhà đó. Anh vừa quay lại đây, với ý nghĩ có nhìn thấy cô gái đêm qua quanh đây hay không, nếu anh thấy cô ta, có thể cô ta là một người họ hàng với Đào – cô gái mà anh đang nhớ nhung. Rốt cuộc, anh cũng chẳng thấy một bóng người, tương tự hệt hôm qua. Anh buồn bã đi đến xe máy định ra về. Chợt anh nghe tiếng bước chân ai đang đạp trên lá khô chạy đến từ một lối nhỏ trong lùm cây. Anh ngừng lại.



Một cô gái trong bộ váy trắng ngắn ngang đầu gối, chạy ra. Cô chạy rất nhanh tưởng như muốn đứt hơi, vừa xuất hiện, cô nhìn thấy anh. Long thấy đó chính là Đào, cô gái anh vừa quen tại Viện bảo tàng. Nét mặt anh chợt tươi lên. Hai người nhìn nhau không thể nói một lời. Phần vì Đào đang cố lấy hơi sau khi chạy từ trên triền núi xuống. Còn Long, anh ngẩn ngơ, cứ tưởng sẽ không gặp lại cô, cứ ngỡ chuyện anh đang phỏng đoán là đúng. Anh không kịp nói. Giờ đây, cô gái anh hình dung vài ngày qua đang đứng trước mặt anh. Anh khóa xe, đứng dậy, tháo kính mát ra nhìn lại cô gái một lần nữa.



Hai người đứng cách nhau khoảng 20 mét. Trong một khu đất bỏ hoang, chung quanh cây cối um tùm. Chợt cô chạy đến, anh cũng chạy đến. Cả hai chạy đến, Đào ôm chầm lấy anh, gục đầu vào vai anh. Anh cũng đỡ cô, anh nghe một mùi thơm mát từ mái tóc, mùi thơm anh nhớ lại khi gặp cô lần đầu tại Viện bảo tàng.



- Anh …! Anh …!

- Đào …!

- Em biết hôm qua anh đến tìm em!

- Anh tưởng em nói dối anh! Em không ở đây!

- Nhưng em biết là anh sẽ quay lại!

- Còn anh nghĩ là anh sẽ không gặp em ở đây nữa!



Đào thôi không ôm anh nữa, cô lùi ra đứng nhìn Long. Anh cũng đang nhìn cô.

- Sao hôm qua em không gặp anh?

- Đừng nói, em rất buồn khi anh quay về.

- Thật không? Em sống ở đâu?

- Đàng kia, trong một căn nhà nhỏ ngang chân núi

- Vậy mà anh không biết?

- Anh không thể biết, nó nằm khuất dưới chân núi. Anh cũng không thể hỏi ai, ở đây rất vắng người …

- Anh thấy nhớ em, nên quay lại …

- Thật ư?

- Ừ!

- Em cũng nhớ anh!



Ngừng một lúc, Long nhớ đến những chuyện hôm qua, anh đang xâu chúng lại với nhau, anh nhìn vào mắt Đào, hỏi:

- Em sẽ không nói dối anh chứ?

- Về chuyện gì? Sao anh nói vậy? Nếu không nhớ anh, em đâu ra đây gặp anh.



Long nhìn sâu vào mắt Đào, cô vẫn mở to đôi mắt nhìn Long. Bằng linh cảm, anh nhận thấy vẻ chân thật trên khuôn mặt cô. Anh vội hôn cô.



Cả hai đứng ôm hôn thật lâu. Long cảm nhận được tình cảm hết sức nồng nàn mà cô giấu kín. Giờ đứng trước anh, là dịp để cô bộc lộ hết những tình cảm đó. Theo trực giác, và qua những gì Đào đang bộc lộ, anh không còn nghi ngờ Đào đang đóng kịch với anh. Anh linh tính, đằng sau chuyện này còn rất nhiều người, Đào chỉ là một nạn nhân không hơn không kém. Có lẽ chuyện gì đằng sau đó mà Đào lại dính dáng vào những vụ mất tích tại nhà cô – công chuyện mà anh đang điều tra. Tuy nhiên, giờ anh không thể nào để lộ danh tính mình đang là đặc vụ cảnh sát trong vụ này.



Khi giây phút âu yếm ngừng lại, hai người khẽ đẩy nhau ra, mắt nhìn mắt. Đào nói:



- Em sẽ dẫn anh lên chỗ em đang ở.

- Anh cũng muốn vậy! Không tìm được em, anh cũng rất buồn!



Rồi anh chở Đào chạy theo hướng tay cô đang chỉ dẫn. Từ từ, anh đang đi vào một lối nhỏ có nhiều bụi cây che khuất, nếu ai mới đến đây sẽ không dễ dàng nhận ra lối này. Chiếc xe từ từ leo dốc đưa họ đến nhà Đào men theo triền núi. Long thấy đó là một căn nhà rất nhỏ, có giếng nước, một sân nhỏ phía trước. Nằm dưới chân một ngọn núi đá cao tầm trung. Từ đây, anh có thể phóng tầm mắt xuống nơi anh đứng ban nãy và nhìn ra được đường đi vào đây.



Long dựng xe bên ngoài. Đào nắm tay anh kéo vội vào trong nhà. Cửa sập lại. Nỗi khát khao vừa lên cao. Cả hai đều ở tâm trạng nhớ nhung, buồn chán khi không gặp lại nhau. Giờ đây, họ vừa hiểu nhau. Tình cảm đến thật tình cờ nhưng cũng sét đánh. Họ lại ôm chầm lấy nhau, trao những nụ hôn đắm đuối. Anh nắm lấy đôi bàn tay thon mềm mại, hôn nhẹ lên đó. Long hôn lên môi, mí mắt, cằm và cổ Đào. Họ lần lượt cởi áo cho nhau. Long khẽ đưa tay xoa nhẹ hai bầu ngực của Đào, dù cănphòng chốngtối chỉ có ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, Long thấy ngực cô rất đẹp, căng tròn, những hình ảnh mà anh thấy tại đêm đầu tiên tại nhà cô giờ lại ùa về. Anh đang được yêu thương chính người đó. Phần Đào, cô thả lỏng người uốn theo từng cử chỉ của Long, cô tận hưởng niềm đê mê khoan khoái khi anh đang hôn khắp người cô. Rồi Đào lại hôn vào vai và ngực anh. Cả hai quấn lấy nhau như một đôi tuyệt cú vời về thể xác lẫn tâm hồn.



Thật không gì đẹp bằng được nhìn hai người đang yêu nhau ân ái. Nhìn họ thể hiện những cảm xúc tâm hồn hòa cùng niềm vui được trao cho nhau sự khoan khoái của thể xác. Tình yêu là khởi đầu và cũng là cội nguồn của tất cả thứ tình cảm, khi người nam và người nữ tạm quên đi mất thế giới chung quanh họ, cùng giao hòa từ tâm hồn cho đến thân xác trong những giờ phút ngắn ngủi.



Khi cơn đắm đuối vừa qua. Hai người nằm ôm nhau, họ trần truồng trên mình chỉ có mảnh chăn đắp ngang, Đào nép bên ngực anh. Long mới lựa lời hỏi:



- Em sẽ không nói dối anh chứ?

- Không! Sao anh lại hỏi vậy?

- Đây không phải lần đầu, em vừa từng ngủ với đàn ông rồi!



Đào chưa trả lời, nhưng cô không tỏ vẻ phủ nhận câu hỏi, mặt cô hơi buồn khi nghĩ đến chuyện đó, cô nói:

- Đúng vậy, nhưng chuyện đó rất dài.

- Vậy hả?

- Chẳng lẽ anh sẽ không yêu em chỉ vì em vừa từng …

- Không phải! Anh vừa yêu em từ lần đầu thấy em!

Đào cười vui sướng, cô đập tay lên ngực anh nói:

- Thôi …! Anh đừng giả vờ nịnh em nữa!

- Anh gặp em lần đầu ở đâu?

- Tại nhà … À tại Viện bảo tàng – Long suýt nữa thì quên chuyện anh đột nhập vào nhà Đào đêm nọ và thấy ai trong rất tương tự Đào, và anh vừa chú ý cô đêm đó.

- Nhà nào?

- À không, tại công viên trong Viện bảo tàng. Anh gặp em hôm qua kia còn gì nữa?

- Đúng rồi! Thế anh thích em ở điểm gì?





 

bongmataac

New Member
Se c re t o f a houn ted hou s in t sub u r ban (chapt e r 5: 2 (2.5) - Gia Dũng -



End o f chapt e r 5



....



Long phải suy nghĩ với câu hỏi này. Một phần trong lòng anh rất thích cô ngay lần gặp đầu nhưng anh không thể nói những suy nghĩ quá trần trụi đại loại như “Em có đôi tay rất đẹp!”, “Cơ thể em thật cân đối với những đường cong gợi cảm trong bộ đồ hôm đó em mặc. Anh vừa thích điều đó!”. Một phần anh phải giấu chuyện anh vào nhà cô tìm hiểu, và nhìn trộm cô bằng ống nhòm từ trên cao, lúc ấy anh gần như chiêm ngưỡng toàn bộ cơ thể cô. Long nói:

- Ở em có sự kết hợp nhiều thứ mà anh chưa thể hình dung. Khuôn mặt em, dáng người, cử chỉ, mái tóc, mùi thơm quyến rũ, tất cả làm nên thứ gì đó rất cuốn hút anh. Anh chưa từng gặp ai khiến anh thấy rung động như em.

- Thật không?

- Có chứ! Em hiểu tại sao anh làm quen em hôm đó? – Long chau mày, nhìn cô

- Ừ! – Đào cười mà nói

- Ngày hôm sau, đến tìm em anh không gặp em. Quả thật, lúc đó anh rất nhớ em. Chỉ mong gặp lại em.

- Thế hôm nay, anh vừa gặp em rồi.

- Còn em, em có nhớ anh không? Sau khi anh đưa em về nhà.

- Co .. o ..ó!



Long nhìn vào mắt Đào. Anh nhận thấy một lời khai nhận rất chân tình yếu đuối của cô. Anh hiểu Đào cũng để tâm đến anh. Cả hai lại hôn nhau. Nụ hôn lần này còn sâu đậm hơn lúc ban nãy. Vì họ vừa nói thật với nhau về tâm trạng của mình. Lúc nãy, đó là một nụ hôn không có lời thôi thúc bởi sự khao khát nhớ mong. Còn giờ họ vừa trao lời yêu thương. Long nói:

- Giá như ta được mãi bên nhau!

- Em cũng vậy …!

Vừa nói xong, hai người chợt hiểu ra điều gì ẩn sau câu nói vô tình đó. Đào vội nói:

- Tại sao hai ta lại nói câu giá như?

Long không trả lời vội. Anh hiểu cả hai đều có những trả cảnh phía sau họ mà họ chưa thể nói hết, trả cảnh này có thể gây sóng gió cho tình cảm của họ.



- Anh yêu em!

- Em cũng yêu anh!



Cơn khao khát lại bùng lên một lần nữa. Đào nhẹ nhàng trườn lên người anh. Hôn như cái hôn ban đầu, cả hai tay trong tay, nhịp từng nhịp, cùng dìu nhau đi qua từng giây phút của khoái lạc, cho đến khi đỉnh điểm đến … “Ồ, a … a ..n …h, anh!” – Đào khẽ kêu lên. Long cũng nói khò khè trong họng “Em, yêu em, yêu em!” Anh ngẩng đầu lên đón cái hôn của cô, vừa khi cô gục xuống ôm lấy vai anh. Cả hai mồ hôi nhễ nhại khắp người thấm ướt chiếc chăn của cô.

***





 

Giulio

New Member
hi moi nguoi

tu chuong 6 tro di dang truc tiep "live" tuc la minh khi viet xong, thi ngay sau se post len luon. Va cac ban se cung di voi minh voi nhan vat, vi ban than minh cung thinh thoang fat hien them nhieu tinh tiet cho nhan vat.

- truyen nay di chung voi ban thao cot truyen va nhan vat.

- minh ban cong viec, nen tu chuong 6 tro di toc do dang se hoi cham lai, co the 2-3 ngay dang 1 lan. nhanh nhat la 1 ngay ruoi.

tks, bey, gd



 

sweetjerry2007

New Member
hi every one

toi hien dang di ctac duoi Rach gia, trua T3 (17/11) ve, cothe goi bai cham, neu som thi se post 1 doan 0,7 trang (vua lamxong)

tu chuong 5 tro di dang bi trong 6,7,8 dang khuyet.

tuy vay chuong 9 da lam xong- nhung không the goi chuong 9 vi ban docse kohieu noi dung. vi toi chia Scene ra theo tuy tamtrang de lam. khi toi thay co camhung o scene nay thi se lam o scene do truoc.

toi dang ban lam viec 110% de som vui thanh truyen, va co the du` "kinh fi" de quay la tap thanh nhac va lam 1 bai thu am.

cac ban thay minh tham lam ko, viet truyen va ca trong nhac minh không bo. truoc day minh tung la "casy" trong khoa va lop. den khi camthay du va di lam thi bat dau nghi den chuyen bo tien thu am choi.

GD.



 

phuongthekien

New Member
BMMNNCH-chuong 6: 1 (1.1) GD

CHƯƠNG VI



1- Đắm say trong men tình, đặc vụ bị phát giác bên giai nhân

Họa sỹ đề phòng, hồn ma phát hiện thiếu nữ vừa thay đổi

Trời chập choạng tối, Đào trong vòng tay anh, chỉ lúc nãy thôi tay cô còn quàng ngang ngực anh. Khi nàng ngủ say, tay nàng khẽ buông lơi hờ ngang sườn. Anh vừa nằm yên như thế thật lâu, thời (gian) gian như muốn dừng lại, anh nghe được cả tiếng gõ lách cách rất nhỏ của chiếc đồng hồ Omega đang bên cổ tay trái anh đang nhẹ đỡ bàn tay nàng. Anh cảm nhận cả từng nhịp của quả tim, đôi lúc anh mảy may có ý nghĩ xem tiếng lách cách kia có nhịp với từng tiếng đập của quả tim không. Nhưng không thể giữ mãi suy nghĩ đó, thỉnh thoảng anh lại liếc mắt xem nàng vừa ngủ say chưa.



Long khẽ nhấc tay nàng đặt lên gối, anh yên lặng mặc quần áo trở lại. Anh tránh tiếng động sẽ làm nàng tỉnh giấc. Theo linh cảm, anh nghĩ thà anh bỏ đi yên lặng sẽ có ý nghĩa hơn một lời chào đầy khách sáo. Đặc biệt, để anh kiểm tra lại xem mình có thật sự yêu nàng chưa, và nàng thì sao? Anh đoán trước ngày hôm sau, hay ngày khác sẽ quay lại, liệu nàng có còn đứng bên cửa nhìn ra phía con đường nhỏ chờ anh không.



Cánh cửa mở nhẹ, anh đi ra xe. Đẩy được một đoạn, anh mở máy từ từ trở ra. Nghe tiếng máy nổ, Đào chợt tỉnh giấc, cô thấy tay mình chỉ quàng trên chiếc gối. Trong tích tắc, cô cảm giác một điều luyến tiếc khôn xiết. Chàng vừa đi mất. Cô khoác vội chiếc áo ngủ lên người, kéo cửa chạy vù ra chỗ hàng cây, thấy chàng đang lao xe ra phía ngõ. Dưới ánh trăng mờ, chỉ mới ló tại sao rặng núi, bóng nàng chạy từng bước, chiếc áo ngủ chỉ được cài dây tại eo, tung bay đôi chân trần mềm mại nhả bước, hai cổ áo lất phất theo làn gió khi cô chạy. Tà áo xẻ thành hình tam giác, xẻ ở trên rộng lớn chéo lại tại eo, rồi từ đó lại xẻ rộng lớn xuống chân. Mái tóc, hình dáng, dáng nàng chạy trong cảnh chiều tà như con chim thổn thức chợt nhận ra bao điều cô vừa hiểu ra nhưng khó định hình. Cô vừa thú nhận tình yêu đầu đời của mình với một chàng trai, nhưng không thể níu chân chàng. Giờ này người vừa đi, tim cô như nghẹn lại muốn chàng ở lại, còn tâm trí rối bời, khi cô nghĩ đến số phận và khuôn mặt ma quái của mình. Định cất tiếng gọi nhưng lại thôi, cô cứ đứng đó một lúc.



Khi Long vừa rẽ xe ra đường cái, đi một đoạn khá xa, anh không thể ngờ rằng anh bắt đầu có một cái đuôi đang lặng lẽ bám phía sau anh, đó là một chiếc Suzuki Satra. Hai thanh niên khác cũng mặc đồ sậm màu, che kín cả mặt bằng nón bảo hiểm. Đó là hai trinh sát cùng đội Long vừa bí mật (an ninh) bám theo anh từ sáng đến giờ.



Trọng Dương nói:

- Nam, nhất định là cậu Long vào đây từ trưa đến giờ để thăm con bé hôm qua.

- Em cũng nghĩ vậy - Nam nói

- Thằng Long này quái thật, tranh thủ mấy ngày tạm nghỉ cậu ta đi cưa gái! - Dương nói

- Hay anh Long bị con yêu kia quyến rũ rồi? Anh Long không dễ sa ngã như vậy. - Nam nói

Dương hơi ngạc nhiên song cũng cố bám theo suy nghĩ đó:

- Nó làm gì mà quyến rũ cậu ta? Tiếp tục thêm một người nữa mất tích sao? Mà lần này là một đặc vụ.

- Sao, đặc vụ mà mê gái thì cũng sa bẫy chứ sao? -Nam nói

- Nếu như vậy, thật đáng xấu hổ cho cái Sở cảnh sát ta? Thà không vào cuộc còn hơn. - Dương nói mỉa mai.

- Thật đáng tội nghề cho anh Long, trang nam tử không thoát khỏi chốn mỹ nhân! -Nam nói.

Cả hai lại im lặng. Dương phải cho xe tăng tốc đuổi theo, vì đi được một đoạn thì Long đột nhiên chạy nhanh hơn.

Được một lúc, đến ngã rẽ vào thị trấn huyện Kiên Thành, Dương cảm nhận nói:

- Thôi rồi, thằng Long này nó về khách sạn nghỉ, chứ có đi đâu. Cả ngày trời trong ổ người đẹp, hẳn mệt mỏi mà trở về. Ta đang lãng phí thời (gian) gian nãy giờ bám theo cậu ta.

- Vâng, hình như vậy, Long về khách sạn thì cần gì bám theo anh ta nữa. - Nam nói.

- Anh mày đang nghĩ ta có nên quay lại tìm hiểu xem cô ả kia là ai, ở đâu. Giờ là vừa lúc, nãy ta mà vào sớm quá, đúng lúc cô ả tiễn anh chàng kia về mà thấy ta đi vào thì cũng không được. - Dương nói

- Vâng, vậy quay lại đi anh! -Nam đáp lại.

***

Người đứng trông theo bóng chàng vừa rẽ ra đường từ lâu, chân cô vẫn như bất động, đứng một chỗ. Những giây phút vừa qua, cô cứ ngỡ người cô gặp từ trăm năm trước đây. Chợt cô thấy khó chịu, ánh trăng vừa lên thêm, cô hiểu điều gì xảy ra. Khi cô quay về, cũng con người trong bộ áo ngủ tha thướt đó nhưng mang khuôn mặt sần sùi ghớm ghiếc. Cô chợt tự mừng thầm "Nếu chàng ở lại lâu hơn, có thể chàng sẽ nhìn thấy khuôn mặt bị tàn phá ghê ghớm của mình. Thật may quá, chàng chắc sẽ bỏ chạy mất nếu thấy mình lúc này, mà không còn nghĩ gì về chuyện vừa qua".



Đào đi vào nhà. Cô khép cửa lại, thắp một cây nến mang lại bàn gương. Cô lấy tất cả can đảm ngồi ngắm nghía bộ mặt sần sùi đen loang lổ của mình. Thỉnh thoảng trong những ngày có trăng sáng, cô sẽ không giữ được nguyên dạng khuôn mặt đẹp đẽ kia. Đó là một hận thù mà cô vừa tự đem lại cho mình sau những biến cố đến với gia đình cô. Người vừa cho cô ân huệ để tiếp tục sống mà khoác lấy khuôn mặt mới chính là con yêu nữ kia.



Đào rơi vào tâm trạng tan nát cả lòng. "Một chàng trai vừa đem lòng yêu cô, giờ này có lẽ chàng vừa ra về mang theo những hình ảnh đẹp nhất về mình, chuyện gì sẽ xảy ra khi vô tình anh chứng kiến thấy khuôn mặt ghớm ghiếc này. Tình yêu của chàng có đủ chế ngự để ngồi nghe mình giãi bày không hay chàng bỏ chạy vì quá sợ. Không biết chừng chàng còn đánh giá là mình đang yêu phải một con yêu tinh. Mình không muốn mất chàng mà cũng không thể cho chàng biết điều này".

***





 

nolak.1102

New Member
hi all, hom no minh hoi bi "headache" và ban chut viec nen bua nay moi dang bai kip.

moi doc tiep.



novel:

secret of a hountd hous in suburban - chapt. 6 : 1(1.2) Gia dung

...



Ngoài xa lúc này, hai thanh niên trên chiếc xe đang lù lù tiến vào. Đó là Hải Nam và Trọng Dương. Hai người đi vào ngõ mà Long vừa rẽ ra ban nãy. Con đường dẫn vào trong vắng vẻ tối om dù dọc theo ngõ có vài căn nhà. Trời quá tối vì không có đèn đường trong ngõ, Dương vội tắt đèn xe ngay từ khi vào, nổ máy chạy thật êm máy, đềphòng chốngkhi cô gái kia sẽ nhận thấy ánh đèn xe mà lảng đi mất.



Thấy quang cảnh rất hoang vắng lại tối om như không có người ở, Dương nói:

- Quái thật, ở đây không thấy có nhà nào sáng đèn. Nhà nào cũng đóng cửa tối om, mà chỉ mới khoảng 7g tối.

- Hay họ đi đâu hết! – Nam trả lời

- Không hẳn thế. Tao nghĩ khu này là khu bỏ hoang! – Dương đáp

Nam ngạc nhiên hỏi:

- Khu bỏ hoang sao? Vậy Long vào đây gặp ai? Rõ ràng Long vào đây từ trưa đến tận chiều tối mới trở ra. Anh em mình vừa nằm chờ Long cả vài tiếng ngoài đường đằng kia còn gì?

Dương mới nói:

- Ý tao muốn nói, chính điều đấy mới khả nghi. Nếu đây là khu đông dân, thằng Long vào đây đi ăn uống vui chơi như bình thường thì bọn mình mất công theo dõi chờ nó cả chiều nay làm gì. Có điều, khu nhà bỏ hoang mà nó lại đến thăm ai ở đây. Hiển nhiên vị khách này cũng không kém phần bí ẩn.

- Vâng, chí phải, chí phải! Anh đang nói đến cô gái hôm qua phải không? Nam trả lời

- Cô ta cũng không phải loại dễ chơi! – Dương nói



Cả hai đi sâu vào trong con đường, rồi ngoằn ngoèo theo những lối mòn nhỏ hơn. Càng đi sâu họ càng lòng vòng trong mấy bụi cây. Sợ tiếng máy xe nổ ồn ào. Dương đậu xe tại một góc tường đổ làm dấu. Anh nói: “Nam, trong này rộng lớn mà cây cối um tùm vầy, chia nhau ra tìm, nếu đi xe, e rằng tiếng máy nổ sẽ đánh động cả khu vực này.” “Vâng” Nam trả lời. “tui đi theo hướng rẽ sang phải, cậu đi sang hướng trái, khi nào quay lại đụng mặt nhau thì thôi. Lấy đèn pin ở thùng sau!” Dương nói. “Rõ!”.



Thế rồi mỗi người mỗi ngả lần dò mở đèn pin theo từng bụi cây mà đi tìm. Trời tối lại không ánh đèn, trên đầu họ chỉ có ánh trăng mờ mờ chiếu sáng lối đi. Những lùm cây cao hơn đầu người, rất khó để có thể nhìn xa hơn. Khi trời còn sáng, Long đi vào đây mà còn mắc kẹt không biết kiếm thứ gì nói chi hai trinh sát quay lại nơi này vào buổi tối.



***

Long như sống trong cơn mơ giữa thực tại. Anh không còn để tâm mình là một đặc vụ đang làm nhiệm vụ. Về đến khách sạn, Long mới sực nhớ lại công việc. Anh sục sạo lấy mấy thứ tư liệu và mẫu đêm hôm qua thu được tại nhà Đào cuối thị trấn. Cái lọ nhỏ đựng mẫu hoa lá khô khiến cho anh chú ý. Anh mở lọ ra, đưa lên mũi ngửi lại mùi thơm vừa ủ trong lọ khá lâu. Một mùi thơm khô hanh nhưng khá dịu, anh cảm giác dễ chịu, anh đang ngồi phán đoán nếu mùi thơm này có thêm độ ẩm thì sẽ ra mùi gì. Chợt anh giật mình nhớ lại “Phải rồi, mùi này gần tương tự với mùi có trên quần áo, giường, chăn, gối của nàng, và trong lúc ôm nàng mình cũng cảm nhận được mùi từ cơ thể, kể cả khi hôm gặp nàng tại Viện bảo tàng. Ba mùi này là một, vậy là Đào chính là người vừa dùng loại thảo mộc phơi khô này để tắm. Có điều tại sao Đào vừa ở nơi vừa rồi, lại vừa hay ghé đến nhà cuối thị trấn?”. Rồi anh lại cầm đến cái lọ có mẩu thuốc lá. Thứ này chắc chắn làm cho anh phát điên lên vì ghen. Đã có đàn ông từng ghé lại cănphòng chốngsau nhà cô. Điều này làm Long hoa mắt lảo đảo một lúc. Anh ném nhẹ chiếc lọ lên bàn, không chịu được anh móc đâu từ túi sau ra một gói Marlborrow vừa hơi nhàu nát, rút một điếu ra châm, đi ra mở cửa sổ, Long nhìn về phía trời tối om phía trước. Trong đầu anh nhạt nhòa hình ảnh khi anh đang ôm nàng, thật say đắm và nồng cháy, và cả những hình ảnh do anh mường tượng ra khi nghĩ nàng cũng từng trong vòng tay người khác tại căn buồng ở nhà kia của cô. Anh thấy hơi khó thở.



Được lúc khi điếu thuốc tàn, Long quay lại mở máy ảnh ra xem, phóng to lên anh nhìn kỹ và phán đoán. Theo hướng những hình vết dép để lại trên sàn, anh phỏng đoán ai đó đi ra đi vào từ phía cửa, rồi hướng về chiếc gương. Có dấu hiệu cho thấy tương tự như người nào đó trèo vào gương, vì chỉ có một chiếc dép nằm gần gương. “Không thể!” Long tự nói lẩm bẩm, anh tỏ vẻ khó hiểu. “Chẳng lẽ, người này trèo vào gương hay bước vào gương?” Đến đây Long cũng không thể tìm ra lý do nào khác.



***

Lúc này, hai trinh sát vừa dò dẫm được khá lâu. Họ vẫn như lạc lối trong cái mê cung xây bằng các lùm cây như vầy. Giữa hai trinh sát, Dương già đời và tỏ ra có kinh nghiệm nhiều hơn Nam. Anh đi sang hướng ngã phải, theo hướng này càng lúc anh càng đi sâu vào các lùm cây, chẳng thể tìm thấy gì. Còn Nam, người ít kinh nghiệm hơn, vô tình lại đi sang hướng trái, đi một đoạn anh sắp ra sườn núi, không còn có cây, từ đây cho anh tầm nhìn lên toàn dãy núi và một cái đèo phía xa. Vô tình hôm nay, Nam may mắn hơn Dương khi được chứng kiến điều có lẽ anh không muốn.



Lại nói chuyện, Đào ngồi trầm ngâm bên gương ngắm nhìn mình được một lúc. Cô cảm giác bải hoải sầu não. Cô mở cửa, đi lững thững ra ngoài, tâm trạng đầy rối bời cô cũng chẳng để tâm ban nãy có tiếng người vào, tuy vậy, tiếng xe máy rất nhỏ vào đến trong này vừa tắt nên cô cũng không nghe. Cô cứ đi như vậy, mang khuôn mặt đen xì ghớm ghiếc trong bộ áo ngủ xẻ chỉ để lộ phân nửa hai ngực kéo xuống tận bụng và hở chân. Lúc này cô không xóa được bộ mặt này mà phải mang nó. Cô đi qua một bụi cây, đưa tay hái một chiếc lá. Toàn cảnh tượng này vừa được một người đứng phía dưới chứng kiến là trinh sát Nam. Thoạt đầu, anh thấy cô gái kia rất thú vị, qua cách ăn mặc, và phong cách thư thái. Chỉ đợi khi cô vừa vô tình quay mặt nhìn về phía anh đứng, nhưng cô không thấy anh. Nam vừa vội rụt xuống lùm cây, miệng còn lẩm bẩm “Ối chết, cô ta là ai sao mặt mũi đen đúa như nhọ nồi thế? Chẳng lẽ Long vào đây gặp cô gái xấu như ma này sao?” Vì trông từ xa anh không thể thấy rõ hết khuôn mặt, mà chỉ nhìn thấy khuôn mặt cô ta rất đen.



Nam vội thụt xuống và cứ ngồi bất động quan sát. Cô gái kia vẫn cứ nhìn về phía anh. Thật ra, cô không nhìn thấy anh, mà tâm trạng buồn chán nên cô đứng dõi mắt về phía thị trấn nhìn trời xa xăm, cô đang buồn nhớ người tình của mình. Nhưng Nam không biết, cứ đánh giá là cô ta nhìn mình nên anh vẫn ngồi im.



Lát sau, cô gái kia cũng đi mất, Nam thấy nhẹ nhõm ngồi dậy. Anh đang lầu bầu “Cô kia, sao đêm hôm trét kem nhọ nồi lên mặt lại ra đứng hóng gió lâu thế. Long ở đội mình cũng không hiểu có phải si mê cô ta hay không?”. Vừa nói xong, anh há hốc mồm không tin vào mắt mình khi anh thấy từ trên núi cao bóng một cô gái khác ăn mặc như tiên nữ, áo lụa vải nhiều tà, mặt mày trắng toát, tóc mai dài qua lưng đang bay lướt thướt. Cô tiên này đang bay tựa hồ nhẹ như không khí vèo vèo vòng từ sau núi đến ngôi nhà trên kia và đáp xuống rất khoan thai. “Ối! Ma, ma, nhất định nơi này có ma, người thường làm sao bay thân như vậy được” Nam đang tự hỏi mình. Anh vốn còn trẻ lại sợ nên anh nghĩ tốt hơn hết là bỏ đi tìm Dương dù sao cũng có thêm người, mà thứ hai anh có thể báo lại tình hình cho Dương nghe. Nam lấy máy bộ đàm nhỏ ra gọi, nói: “Anh Dương!” – “Nghe đây” – Dương mở máy nói. “Anh có thấy gì không? Còn em bên này em thấy nhiều chuyện lạ đời lắm. Khu này có ma, có ma, thảo nào không có người ở? – “Sao, chú nói gì? Có ma à?” Dương làm bộ ngạc nhiên. “Thế thằng Long nó vào đây chơi với ma à?” Dương nói tiếp. “Anh không tin. Nhưng em vừa thấy chuyện lạ lắm.” Nam nói.

.....



 

Unai

New Member
hi all readers

thỉnh thoảng mình cũng bận chút. luôn để chút thời (gian) gian để "viết" , xem cho nhan vat hanh dong ra sao, dù chỉ đang ngồi uống cafe voi ban be ngoai đường.

Trơì vừa chuyển lạnh, như tất cả năm đón cái giáng sinh đang về.

chúc tất cả người thưong thúc nhieu niem vui trong khong khi nay. Co khi no rat vui, đên tot do, co khi no buon, tuy nguoi.

thực ra, tui chú ý rất nhiều thứ, thơ, văn, phim, sân khấu, ca nhạc ... kể cả về đạo diễn. tui tự nhận thấy nhiều "cái hay" khi tui xem 1 đoạn fim, nghe 1 bài thơ, đọc 1 đoạn văn, mà không cần fải có giáo trình để học. do vậy, tui đem những thứ suy nghĩ đó vào truyện của mình viết. đó là cách tốt nhất để biết mình suy nghĩ vậy có hay hay ko; va thuc su de "test" xem nguoi ta co doc hay ko.

toi xem nhieu fim ma, toi thay "ma trong fim " do qua, không lam toi so dc, ma nhieu lan roi. Nen "tuc minh" toi thu viet truyen ma xem, lay nhung cai ma minh cho la minh so de xem nguoi khac ho co so hay ko.

neu lay con so 1+1 = 2, ai cho = 4 thi se sai va truot.

nhung 1 bai van, nhieu khi hay thanh do, ma do lai thanh hay la do nguoi cham diem, nguoi doc.

toi không nghi la minh "do" mon van hoc; vi the toi moi viet van. ngay hoc fo thong 1 lan toi lam bai tho co giao doc xong bao không the hieu ro. va noithat toi luon bi 5 diem van, va truoc lop toi fai luon nghe nhung bai van "mau" cua cac ban dat diem 8,9. Nghe thay không hay nhung van cu vo tay, va ghi chep lai vi so minh se rot. don gian neu chua thich thi se la do. ma thich thi se thanh tot.

......

chuc cac ban vui doc tiep.

ai dang co "ghe" xin dung lam cho "ghe" buon trong dip noel nay! GD



 

Các chủ đề có liên quan khác

Top